Thượng thần độc sủng mèo nhỏ - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-09-15 09:52:16
Lượt xem: 15,682
Những ngón tay thon dài của hắn gảy lên dây đàn, cũng khơi dậy cả trái tim thiếu nữ của ta.
— Nếu tính theo tuổi thọ hàng vạn năm của thần tiên, thì ta tự nhận mình là thiếu nữ cũng chẳng sai.
Một khúc "Tương Tư Dẫn", như ngọc vỡ trên núi Côn Luân, từng sợi từng sợi vang vọng, quấn quýt si mê.
Nếu ta vẫn là Chiến thần Sử Vũ, trong bầu không khí này, chắc chắn ta sẽ nhào tới đè Huyền Thanh xuống.
Tiếc là, ta là mèo. Ta chỉ có thể chui vào trong chăn của Huyền Thanh vào ban đêm, vươn móng vuốt không an phận ra, sờ soạng cơ bụng của hắn.
Ta nghe đến mê mẩn, nhất thời có chút hối hận vì đã biến thành mèo.
"Huyền Thanh, khúc nhạc này nghe như là đàn cho người trong lòng vậy."
"A Âm thật thông minh." Hắn lại xoa đầu ta.
"Huyền Thanh, ngươi có người trong lòng rồi đúng không?" Khúc nhạc này, nghe nói là do Huyền Thanh sáng tác.
"Ừ."
"Ai vậy?"
"Đây là bí mật."
Dù sao thì, cũng không thể là ta.
Ta chỉ là một con mèo.
Cho dù nói về nguyên thân của ta, thì cũng là một kẻ cách tuyệt với đào hoa.
Tuy có chút ghen tuông vô cớ, nhưng ta cũng chẳng làm gì được.
Những ngày tháng ăn không ngồi rồi ở Tinh Hà cung vừa trôi qua được hai năm, Huyền Thanh đột nhiên bận rộn hẳn lên.
Ta không biết hắn cụ thể bận việc gì. Chỉ là có lần nghe hắn nói, Trấn Mộng hà ở Vân Khê sơn có biến động, Thiên Đế phái hắn đi xử lý.
Vân Khê sơn, nằm trong địa phận của Hồ tộc Thanh Khâu. Trong Trấn Mộng hà kia, phong ấn hàng chục con yêu quái thượng cổ. Thiên giới và Thanh Khâu nhiều năm liên hôn, cùng nhau trấn áp những yêu quái này.
Cứ như vậy, ba năm trôi qua.
Ba năm nay, Huyền Thanh rất ít khi ở Tinh Hà cung.
Nhưng mỗi lần trở về, hắn vẫn luôn mang nụ cười ôn hòa, áo trắng hơn tuyết, không nhiễm bụi trần.
Hắn vẫn sẽ ngồi trên mái nhà, hoặc dưới gốc đào, ôm ta vào lòng, đàn một khúc "Tương Tư Dẫn".
Chỉ có khi hắn ngủ say, vẻ mệt mỏi không tan biến giữa hai hàng lông mày, và tiếng rên khẽ không tự chủ được khi ta chạm vào lồng n.g.ự.c hắn mới nói cho ta biết, mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Thượng thần Huyền Thanh, cũng giống như Sử Vũ, cũng sẽ mệt mỏi, cũng sẽ bị thương.
Không biết từ ngày nào, Huyền Thanh bắt đầu cho ta ăn tiên đan.
Anan
Trong Tinh Hà cung cũng dần dần có lời đồn, nói rằng Huyền Thanh muốn ta sớm hóa hình, để làm thê tử hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/thuong-than-doc-sung-meo-nho/chuong-4.html.]
Ta vô cùng nghi ngờ bọn họ đã bị Tử Uyển Tiên Tử tẩy não.
Nhưng ta thật sự không thể ăn tiên đan nữa, nếu ăn nữa thì lớp vỏ bọc này sẽ không giữ được mất.
Vì vậy, ta thừa dịp đêm tối bỏ trốn, nhưng lại bị Huyền Thanh xách trở về.
"A Âm mau ăn đi, sớm hóa hình cho bản tôn xem nào."
"Huyền Thanh, sao ngươi lại vội vàng muốn ta hóa hình như vậy? Có phải là muốn ta làm vợ ngươi không?"
"Khụ khụ khụ..."
Huyền Thanh bị câu hỏi thẳng thừng của ta làm cho sững sờ.
"Nếu A Âm muốn nghĩ như vậy, ta cũng không có ý kiến."
Một lúc lâu sau, giọng nói của Huyền Thanh mới truyền đến từ trên đỉnh đầu.
Huyền Thanh lại đi xa.
Vài ngày sau khi hắn rời đi, một vị khách không mời mà đến đã xuất hiện ở Tinh Hà cung.
Nàng ta mặc một bộ váy lụa trắng mềm mại, làn da trắng nõn nà, mái tóc đen như thác nước xõa xuống, đôi mắt hạnh long lanh.
Ta sống hơn một nghìn năm, chưa từng thấy nữ tử nào xinh đẹp như vậy.
Toàn bộ Tinh Hà cung, khi nhìn thấy nàng ta, đều vô thức nín thở, hóa thành hình người — ngoại trừ ta.
"Ta là Bạch Họa, Đế cơ Thanh Khâu, đệ nhất mỹ nhân tứ hải bát hoang. Vị hôn thê tương lai của chủ nhân các ngươi."
Cái gì? Huyền Thanh không phải là đi làm việc sao, chẳng lẽ lại lén lút tìm cho mình một người vợ?
"Ngươi nói ngươi là đệ nhất mỹ nhân, ta tin. Nhưng nói là vợ của Huyền Thanh, ta không tin."
Lão rùa Thần Diệu lắc đầu.
"Đợi ta gả vào đây, các ngươi sẽ biết. Ngươi, chính là Mộ Âm?"
Bạch Họa mỉm cười nhìn ta. Nhưng không biết vì sao, ta lại cảm nhận được sát khí nồng nặc.
"Là ta."
"Nghe nói Huyền Thanh rất cưng chiều ngươi? Đến đây, để ta ôm một cái."
Nàng ta đưa bàn tay sơn móng đỏ về phía ta.
"Không được! Huyền Thanh nói rồi, trừ hắn ra, ai cũng không được ôm ta."
Đồng tử ta mở to, xoay người nhảy vài cái, leo lên mái nhà.
"Thật sao? Vậy ta càng phải ôm!"
Nàng ta đột nhiên ra tay, ném ra một dải lụa trắng, quấn chặt lấy ta, rồi dùng sức ném xuống đất.
Rắc! Lão rùa ra tay, c.h.é.m đứt dải lụa.