Tiên cá vô ơn - Phần 3
Cập nhật lúc: 2024-06-27 17:27:28
Lượt xem: 598
5
Ý cười trên mặt Vân Noãn, tại thời khắc ta cùng Ngân Xà lăn vào sương mù hóa thành hư vô.
“A Ngân!”
Nàng hét to, nhưng cũng không lựa chọn xông vào trong sương mù trắng. Mà cứ đứng tại chỗ, cứ như vậy trơ mắt nhìn ta và Ngân Xà bị sương mù dày đặc cắn nuốt.
Sau khi làm tổn thương ta, Trầm Tịch cúi đầu không dám nhìn ta, lúc này trong mắt hắn lộ ra vẻ hoảng sợ cực lớn, không ngừng vẫy tay với ta: “Vân Thư, đám sương mù đó nguy hiểm, mau ra ngoài đi!”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Sương trắng tràn ngập, đã có chút làm cho ta thấy không rõ hình dáng của hắn.
Nhưng ta biết đó là đạo đức giả.
Nếu thật sự lo lắng cho ta, làm sao hắn có thể không chút do dự dùng d.a.o găm thương tổn ta!
Ích kỷ, dối trá.
Ta ôm chặt thân rắn, theo hắn đong đưa, hoàn toàn tiến vào sương mù dày đặc.
Ta treo ngược bộ cơ thể trên thân thể Ngân Xà, hắn cố gắng thoát ra, không ngừng vặn vẹo thân thể, nhưng ta nắm rất chặt, đầu ngón tay đều găm vào thân rắn.
“Tiểu Ngân Xà, đừng giãy dụa, muốn c..hết chúng ta phải cùng c..hết!”
Sương trắng biến hoá kỳ lạ, không thấy rõ cảnh tượng bốn phía, chỉ có thể nghe được tiếng vang tí tách bên tai, cùng với tiếng Ngân Xà đau đớn gào thét.
Hắn cố gắng xoa dịu cơn đau này bằng cách lăn người.
Trong nháy mắt ta bị bại lộ, sống lưng bắt đầu bốc cháy đau đớn, giống như nỗi đau của ngàn vạn con kiến gặm nhấm.
Cũng may thân hình Ngân Xà cũng đủ lớn.
Sau khi có phòng bị, cho dù bụng dưới giờ phút này vẫn đang không ngừng chảy m..áu, đau đến mức cắn lưỡi tự sát, ta cũng như trước không dám buông tay, hết sức giấu thân thể của mình ở dưới thân rắn, sau đó theo Ngân Xà điên cuồng vặn vẹo rời đi.
Thân hình xinh đẹp màu trắng bạc giờ phút này đã bị nhóm đỏ m..áu tươi, chóp mũi ta tràn ngập mùi m..áu tươi, như thể là cả người đều rơi vào trong vũng m..áu.
Không biết qua bao lâu, Ngân Xà dần dần không còn khí lực, tiếng gào thét không còn lớn nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tien-ca-vo-on/phan-3.html.]
Sương mù trắng không kéo dài quá lâu.
Trước khi c.h.é.m g..iết, ta cũng đã bắt đầu ước tính thời gian sương mù dày đặc. Vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại là nửa cạnh giờ, giờ phút này sương trắng đã gần như tiêu tán, nhưng vì Ngân Xà không ngừng vặn vẹo, chúng ta cũng sớm thoát ra, dừng lại trong một cái ngõ nhỏ.
Ngân Xà cả người đều là m..áu, theo sương mù tản đi dần dần hóa thành hình người.
Ta không do dự, nắm chặt d.a.o găm trong tay, ngay khoảnh khắc hắn hoàn toàn hóa thành hình người, ta đ.â.m d.a.o găm vào trong trái tim của hắn.
Mật rắn vỡ ra, Ngân Xà đã c..hết.
Nhìn Ngân Xà đã không còn sức sống, ta rốt thở phào nhẹ nhõm. Bụng lúc này còn đang chảy m..áu, cả người ta cũng hoàn toàn mất sức lực, xụi lơ ngồi dưới đất.
Tuy rằng năng lực chữa trị của ta rất mạnh, nhưng cũng không chịu nổi sau khi bị thương lại đánh nhau. Vết thương bị kéo đi kéo lại, đau đến thấu tim.
Trấn nhỏ này rất nguy hiểm, ngoại trừ sương trắng ngẫu nhiên xuất hiện, trên trấn có có thể thấy được người rối gỗ, toát ra sự quỷ dị.
Ta chỉ thoáng nghỉ ngơi một lúc, liền chống đỡ thân thể đứng lên.
Sau đó một vật gì đó vọt nhảy tới trước mặt ta, cúi đầu xuống, vươn đầu lưỡi đỏ tươi l.i.ế.m m..áu tươi trên mặt đất.
Càng liếm, thân thể của nó càng to lớn, từ một con mèo nhỏ nhắn dần dần lột xác thành một con Báo Tuyết to lớn, cuối cùng dần dần hóa thành hình người.
“Vân Thư...”
Thú nhân Báo Tuyết gọi tên ta, từ từ cúi đầu gối xuống gần vết thương ở bụng dưới của ta, cố gắng dùng lưỡi liếm.
Ta uốn cong đầu gối, hung hăng đá một cước vào n.g.ự.c hắn.
“Cút!”
Hắn bị ta đạp mạnh một cái, lăn một vòng trên mặt đất, lại từ từ đứng lên.
“Đã bị thương, còn hung tàn như vậy, khó trách tên Trầm Tịch kia, khăng khăng một mực đi theo tỷ tỷ của ngươi, dù sao đây chính là người lương thiện mới hiểu lòng đại mỹ nhân...”
“Ngươi còn nói nhảm, ta g..iết ngươi!”
Ta đặt ngang d.a.o găm trên cổ hắn, lưỡi d.a.o rất sắc bén, đã cắt qua da hắn.
Báo Tuyết khẽ cười ra tiếng, ánh mắt không có chút sợ hãi. Ngược lại đánh bạo đưa tay ra, phủ lên mu bàn tay đang cầm d.a.o găm của ta: “Có muốn nghĩ đến chuyện có khế ước cùng ta không?”