Tiên Quân Trăm Năm Bị Lãng Quên - Chương 07
Cập nhật lúc: 2024-06-04 19:48:12
Lượt xem: 681
Tám mươi ngàn năm trước, Ma Tộc xâm chiếm Nam Hải, đốt phá, g.i.ế.c chóc, cướp bóc, đủ loại tà ác, may mắn thay, Đế Tôn đã ra tay cứu giúp, Nam Hải mới không rơi vào tình cảnh lưu lạc thành đồ chơi trong tay Ma Tộc.
Đế Tôn rất tốt với ta nên ta sẽ không từ chối yêu cầu ông ấy.
Ta nhìn Đế Giang đang đứng ở một bên, hắn có vẻ áy náy cúi đầu, không dám nhìn ta.
Ta đã yên tâm giao điểm yếu của mình vào tay hắn và giờ hắn dùng chính điểm yếu đó để đối phó với ta.
Ta gật đầu đồng ý.
Đế Giang thở phào nhẹ nhõm. Sau khi tiễn Đế Tôn đi, hắn thường xuyên đem đồ đến cung của ta.
Đôi khi là Dạ Minh Châu của Bắc Hải, đôi khi là một loài hoa không lá nào đó của U Minh Hải.
Hắn dùng vẻ mặt đau khổ hỏi ta: “Hoán Hoán, ta thực sự không biết chuyện gì đã xảy ra trong ba trăm năm qua, nhưng nàng có thể cho ta một cơ hội để bắt đầu lại được không?”
Bắt đầu lại từ đầu? Từ đầu nào?
Ta nhớ lại lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Lúc đó, hắn đã theo Đế Tôn đến Nam Hải để du ngoạn. Trong lúc Đế Tôn bận tu luyện thì hắn cả ngày đi theo ta.
Nếu tìm được thứ gì hay, lập tức giơ lên trước mặt ta, háo hức: "Hoán Hoán, nàng nhìn cái này đi, nàng thích không? Nếu không thích cái đó, vậy cái này thì sao?”
Người trong tộc nói đùa rằng hắn giống tiểu phu lang của ta. Hắn thấy vậy thuận đà đòi làm rể Nam Hải. Đế Tôn hận rèn sắt không thành thép, nhéo lỗ tai hắn mang đi.
Sớm chiều ở chung cả vạn năm, tình yêu của của chúng ta nồng nàn và chân thành như đống lửa trong đêm đông, sức nóng hòa tan cả tuyết.
Ngày rời Nam Hải để thành thân với hắn, ta cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế gian.
Nhưng bây giờ, khi đứng cạnh đống lửa này, trong mắt ta tràn ngập nỗi thất vọng tích tụ suốt ba trăm năm qua.
Ta đuổi hắn ra ngoài và ném hết những thứ hắn mang tới.
Đêm tối như mực, xuyên qua ánh nến, ta nhìn thấy Đế Giang đứng trong gió lạnh, thân hình uể oải.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tien-quan-tram-nam-bi-lang-quen/chuong-07.html.]
Hắn dường như cảm thấy điều gì đó. Hắn nhìn lên, đôi mắt đầy suy sụp. “Bụp” một tiếng, ta đóng chặt cửa sổ.
Đế Giang kéo thân thể ốm yếu của mình, đứng ngoài cung thêm một đêm nữa.
Ngày hôm sau, nha hoàn lo lắng nói với ta: “Phu nhân, Đế Giang Tiên Quân lại ngất xỉu rồi.”
Đế Tôn đã cử người đến mời ta đến gặp ông ấy.
Có lẽ vì chắc chắn ta sẽ tới đó nên Đế Giang đã sai người chuẩn bị trước một bữa ăn thịnh soạn.
Đế Tôn ở lại ăn tối nên đương nhiên ta không thể rời đi.
Sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy, hắn bưng cho ta một bát canh, cúi đầu thấp giọng nói:
"Hoán Hoán, nàng có thể tới gặp ta, ta thật sự rất vui mừng."
“Vậy chi bằng nhân lúc ngươi vui vẻ, ngươi ký hưu thư đi, như vậy ta cũng sẽ cảm thấy vui vẻ.”
Nói xong, sắc mặt Đế Giang càng tái nhợt, tay cầm thìa siết chặt, gượng cười:
"Mấy ngày nữa, bảy ngày là đủ rồi. Đợi bảy ngày sau bình phục, ta nhất định sẽ đưa cho nàng hưu thư, được không?”
Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của hắn, cuối cùng ta gật đầu.
Rõ ràng là sự việc cuối cùng cũng đã được giải quyết, nhưng không hiểu sao, khi nhìn chằm chằm vào món súp trong suốt trong bát, trong lòng ta lại có một cảm giác không ổn.
Bảy ngày sau, ta đến tìm hắn đưa hưu thư.
Đế Giang như thường lệ bưng cho ta một bát canh lê, đặt trước mặt ta, cười cứng ngắc: “Ta để bút và mực trong thư phòng, Hoán Hoán, nàng ngồi đây đợi ta chút.”
Hắn quay người bước vào thư phòng, súp lê vẫn còn nóng, ta đưa lên miệng định nhấp một ngụm.
"Không được uống!”