Tiên Quân Trăm Năm Bị Lãng Quên - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-06-04 19:51:55
Lượt xem: 1,515
“Đời này nếu phản bội Vân Hoán, ta tình nguyện hy sinh một vạn năm tu vi của mình, tự sát trước mặt Vân Hoán.”
Ba trăm năm trước, dưới đá Tam Sinh, hắn đã lập lời thề này, cuối cùng đã được thực hiện. Hắn đem mọi chuyện trong ba trăm năm kết thành một vòng tròn.
Một vòng lặp khép kín hoàn hảo, mà hắn ở trong vòng lặp này.
Còn ta cuối cùng cũng thoát khỏi vòng lặp đó.
…
Tiên cốt của Đế Giang được chôn cất ở nhân gian. Nghe nói đây là tâm nguyện cuối cùng của Đế Giang sau khi chết.
Sau khi hắn chết, ta đã lấy lại được tự do, vốn định quay trở về Nam Hải nhưng Đế Tôn giữ ta ở lại, phong ta làm chiến thần Thiên Giới. Mọi thứ trước kia thuộc sở hữu của Đế Giang cũng chuyển giao cho ta.
Ngày tiếp quản Phong Vân Độ, ta nhìn thấy Lan Chỉ ôm Sùng Minh đứng dưới gốc cây ngơ ngác.
Sùng Minh cất tiếng hỏi: “Mẫu thân, phụ thân thật sự sẽ không bao giờ quay lại nữa à?”
Đôi vai của Lan Chỉ run rẩy, một tiếng nức nở vang lên. Ta nhớ lại lời nha hoàn đã nói với ta. Nàng ấy nói rằng khi rời đi, Lam Chỉ xin mang theo cây Hoàng Giác.
"Vân Hoán!" Lan Chỉ chú ý tới ta, tức giận trừng mắt nhìn ta: "Cây này là chứng nhân tình cảm giữa ta và sư phụ. Ngươi đã ép c.h.ế.t sư phụ rồi, sao còn không chịu giao cây này cho ta?”
Thật buồn cười. Lời hứa mà Đế Giang dành cho ta đã trở thành biểu tượng cho tình yêu của hắn và Lan Chỉ.
Ta cười khúc khích và bước về phía trước.
Có lẽ là vì lần trước bị ta dọa sợ nên lần này Sùng Minh không dám nha nanh trợn mắt với ta nữa.
Ta không thèm nhìn, giơ tay ném một quả cầu lửa về phía cái cây, một làn khói đen cuồn cuộn bốc lên, trong chớp mắt, cây Hoàng Gác đã bị đốt thành tro tàn.
"Vân Hoán!" Lan Chỉ điên cuồng gào thét: "Sao ngươi dám? Sao ngươi lại đốt!"
Ta mặc kệ sự tức giận của nàng ta, quay người lại: “Bây giờ đến lượt các người.”
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tien-quan-tram-nam-bi-lang-quen/chuong-11.html.]
Lan Chỉ cảnh giác nhìn ta chằm chằm, nàng ta bảo vệ Sùng Minh và từng bước lùi về phía sau: "Ngươi, ngươi không được phép chạm vào ta, sư phụ…Nếu sư phụ sau khi c.h.ế.t biết được, người nhất định sẽ không để yên cho ngươi!”
Tất nhiên là ta sẽ không chạm vào nàng ta.
Trước khi Đế Giang chết, hắn cố ý muốn đưa cô đến đảo Bồng Lai, chỉ để ngăn cản ta làm hại mẫu tử bọn họ.
Có lẽ hắn đã quên rằng ta không phải là hắn và ta sẽ không thất hứa hết lần này đến lần khác.
Hắn đã thực hiện lời hứa của mình, ta đương nhiên sẽ thực hiện lời hứa của mình, buông tha cho nàng ta và đứa trẻ.
Nhưng ta sẽ không để họ trở thành mối họa của mình.
Trước khi để họ đến đảo Bồng Lai, ta sẽ phá hủy tu vi và linh cốt của nàng ta và Sùng Minh, khiến mẫu tử họ không bao giờ tu luyện được nữa.
Trước khi Lan Chỉ bị đuổi đi, nàng ta đã chỉ vào mũi ta và chửi:
"Vân Hoán, ngươi là một nữ nhân độc ác, đáng bị sư phụ vứt bỏ!"
Ta nhún vai: “À, không sao đâu, dù sao hắn cũng đã c.h.ế.t rồi.”
Lan Chỉ tức giận đến hộc máu.
Sau khi tiễn họ đi, cuối cùng ta cũng tìm được sự bình yên. Ta trồng một câu Đào ở nơi từng trồng cây Hoàng Giác, khi không có việc gì làm sẽ ngồi ở đó tắm nắng.
Gió thổi xuyên qua ngọn cây, ta tựa như đã trở lại Nam Hải của hàng ngàn năm trước khi lần đầu tiên gặp hắn, Tiểu Tiên Quân với nét mặt đẹp như tranh vẽ gạt những cành cây tươi tốt sang một bên, mỉm cười nhìn ta:
"Thì ra là nàng ở đây, Hoán Hoán, nàng đoán xem ta mang gì đến cho nàng nào?"
Ta tỉnh dậy sau giấc mơ, xung quanh chẳng có gì ngoài những chiếc lá đào tươi tốt.
Hóa ra đó là một giấc mơ.
May mắn thay đó chỉ là một giấc mơ.
Hết.