Tiến trình huấn luyện một con sen ưu tú của bổn mèo - Chương 13. Con sen sợ hoàng thượng?
Cập nhật lúc: 2024-10-14 22:13:36
Lượt xem: 16
Đại ca ôm tôi về nhà, tôi vừa vào cửa liền bắt đầu tuần tra lãnh địa.
Hửm? Em họ đâu rồi?
Tôi đi tới phòng khách, vừa lúc nghe thấy đại ca đang nghe điện thoại.
"Mèo của chúng mày tao đưa về rồi đấy, thi xong thì tự chăm đi."
Tôi hiểu rồi.
Thì ra là mèo của hai tên tiểu đệ kia.
Tôi vui vẻ, lại dạo quanh lãnh thổ, đá đá chén trà của đại ca, đạp nghiêng kệ sách của hắn.
Đại ca thở dài một tiếng: "Người ta thì có tiên nữ ốc đồng, đến lượt ông đây thì là một nhóc quỷ nhiễu sự."
Tiên nữ ốc đồng là cái gì?
Có thể ăn sao?
Tôi và đại ca làm lành trở lại.
Tuy rằng tôi rất bất mãn việc hắn không nhận ra mình, cho nên luôn hờ hững với hắn.
Nhưng tôi cũng cảm giác được rõ ràng, hiện tại hắn rất phòng bị tôi.
Giờ hắn không chỉ đi tắm sẽ đóng cửa mà quần áo lúc nào cũng mặc kín cổng cao tường.
Ngẫu nhiên còn nói rất nhiều lời với tôi, làm tôi không có cách nào trả lời bằng cách rung chung.
Meo meo với hắn hắn lại không hiểu.
Đáng ghét.
Buổi tối ngủ không được.
Tôi theo thói quen chui vào trong chăn của đại ca.
Đại ca sẽ thuần thục ôm tôi xoa xoa một chút, sau đó lại đột nhiên giật mình bừng tỉnh, giống như bị bỏng vội lùi về sau, sau đó liền túm tôi đưa về giường lớn bên cạnh.
Ôm cũng không ôm tôi.
Tôi thực tức giận, không ngừng ấn vang chuông rung.
"Ôm, ôm, ôm..."
Đại ca xụ mặt, lời lẽ chính nghĩa giáo dục tôi: "Không được, em là con gái."
Tôi biết, anh nhận ra tôi.
Nhưng giờ tôi chỉ là con mèo mà thôi, cần được sờ lông nha.
Tôi không cam lòng, nằm trên mặt đất lăn lộn, ưỡn cái bụng ra.
Đại ca vẫn từ chối.
Tôi trốn vào trong ổ chăn, nghẹn ra đại chiêu.
Đại ca đi theo vào: "Được rồi, tôi đi nấu cá cho em ăn được không?"
Tôi im lặng một hồi lâu, chờ hắn kề sát tới, tôi nhanh chóng nhô đầu ra, tóc dài rũ xuống xõa tung trên vai, ngăn trở nửa xương quai xanh, tôi vươn hai tay: "Bây giờ, ôm em!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tien-trinh-huan-luyen-mot-con-sen-uu-tu-cua-bon-meo/chuong-13-con-sen-so-hoang-thuong.html.]
Đại ca ngẩn người.
Bằng mắt thường cũng có thể thấy được mặt hắn dần đỏ ửng lên, hắn hít cái mũi, hốt hoảng bỏ chạy.
Trong nhà lại có rất nhiều váy nhỏ xinh đẹp dành cho tôi.
Tôi sẽ nhân lúc đại ca không có ở nhà lục tung lên mặc thử.
Mỗi lần đại ca đều sẽ chịu thương chịu khó thu dọn tàn cục cho tôi.
Lòng tôi có chút đắn đo.
Khẽ meo meo đánh chủ ý về phía phòng bếp.
Tôi muốn nấu cơm cho hắn, nhưng tôi lại làm cho căn bếp bốc cháy hừng hực lửa lớn.
Xe cứu hỏa cũng tới rồi.
Tôi đứng ở dưới lầu, run bần bật.
Đại ca vọt vào trong đám người, nhìn thấy hắn, trong nháy mắt tôi không nhịn được mà rơi nước mắt: "Xin lỗi."
Cánh tay hắn như gông cùm xiềng xích ôm chặt tôi, từng chút từng chút an ủi cảm xúc hỗn loạn của tôi.
"Em không sao là được rồi, không sao là được rồi."
Lửa được khống chế kịp thời.
Không có lan tới nhà khác.
Nhưng nhà của chúng tôi xem như bị hủy hoàn toàn rồi.
Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y đại ca: "Sau này có phải em thành mèo hoang rồi đúng không."
Đại ca xoa đầu tôi: "Anh có thể thành kẻ vô gia cư, nhưng em mãi mãi không phải mèo hoang."
Buổi tối, hai chúng tôi chấp nhận ở khách sạn một đêm.
Đại ca không ngủ, tôi cũng thế.
Tay hắn nhẹ nhàng vỗ sau lưng tôi, giống như đang dỗ trẻ con.
Tôi vẫn luôn nhắm mắt lại mở mắt, nhưng ánh mắt hắn giống như muôn dính ở trên người tôi, cảm giác tồn tại rất mạnh, khó có thể xem nhẹ.
Tôi không nhịn được mở to mắt, vừa lúc đối diện với hắn.
Trong bóng đêm, tiếng hít thở dần dày dặc.
Bầu không khí mập mờ đột nhiên dâng lên.
Hắn chậm rãi tới gần tôi, lại chỉ khắc chế lễ phép hôn một cái lên trán tôi.
"Chỉ có chủ nhân của em là được hôn em như vậy, những người khác thì không được."
Giọng nói hắn khàn đi nhiều.
Mặt tôi nóng lên: "Anh còn lâu mới là chủ nhân của em."
Tiếng cười trầm thấp của đại ca quanh quẩn bên tai tôi, cực kỳ câu người.
Hắn gém lại góc chăn cho tôi: "Ngủ đi."