Tiên Trong Mộng - 10
Cập nhật lúc: 2024-05-31 16:31:17
Lượt xem: 252
"Quốc sư đại nhân hạ cố đến đây là muốn thẩm vấn ta sao?"
"Sự việc đã được điều tra rõ, vụ ám sát không liên quan đến điện hạ, điện hạ có thể về lầu các rồi."
Giọng nói lạnh lùng, ngữ điệu không vui cũng không buồn. Người đời đều nói quốc sư là thần tiên hạ phàm, ta thấy chưa chắc. Nếu thật sự là thần tiên hạ phàm, sao lại giúp kẻ ác làm điều tàn bạo, để tên cẩu hoàng đế ngày ngày chìm đắm trong tửu sắc, để bọn tiểu nhân lộng hành triều đình?
Không đến nửa tháng nữa là đến lễ tế. Hoa mai đã tàn, nhưng không hề có lá xanh mọc lên, mà chỉ còn lại những cành cây trơ trụi như đã chết.
Ta đã mấy lần đi tìm Tống Mặc Huyền nhưng không thấy, ngoài gốc mai ta cũng không biết tìm hắn ở đâu.
Ta chợt nhận ra, ta biết về Tống Mặc Huyền thật ít ỏi. Mây đen che khuất cả mặt trăng, bầu trời tối đen như mực, không một ngôi sao nào sót lại.
Ta thổi tắt ngọn nến trong phòng, cuộn mình trong chăn nghe tiếng sấm rền bên ngoài, mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ, tóc Tống Mặc Huyền được búi cao bằng ngọc quan nhưng lại rối bời, mắt nhắm nghiền, cả người bị trói vào cột. Một tia sét đánh về phía hắn, ta giật mình tỉnh giấc.
Ta ngơ ngác ngồi trên giường, bỗng thấy một bóng đen. Ta định hét lên, nhưng tiếng sấm nổ đùng đoàng cùng một câu nói quen thuộc "Là ta" khiến ta bình tĩnh lại.
Ánh chớp lóe lên trong giây lát, chiếu sáng căn phòng, cũng chiếu sáng khuôn mặt Tống Mặc Huyền.
Ta mở to mắt nhìn hắnhồi lâu, rồi thở phào nhẹ nhõm. May quá, là Tống Mặc Huyền của hiện thực.
"Ta gặp ác mộng."
Ta kể lại giấc mơ cho hắn nghe, trong cơn mơ màng, ta chỉ cảm thấy thứ gì đó ướt trong tay mình. Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y áo hắn, dần dần chìm vào giấc ngủ. Ngày hôm sau tỉnh dậy, trong phòng chỉ còn mình ta.
Ta xòe bàn tay ra, trên đó còn lưu lại vết m.á.u màu nâu sẫm.
Nhìn trái nhìn phải vẫn thấy thiếu thiếu gì đó, nên ta chạy về lầu các lấy ba mảnh vải phủ lên người tuyết, trái đen phải xanh, ở giữa màu đỏ.
Ta xoa xoa đôi bàn tay đỏ ửng, cười ngây ngô với ba người tuyết, rồi quay người lại thấy quốc sư đang đứng trước hành lang, tay còn cầm một nắm tuyết.
Quốc sư và Tống Mặc Huyền đều rất thích tuyết. Ánh mắt ta dán chặt vào cổ tay lộ ra của hắn, chuỗi hạt đàn hương màu nâu trong nháy mắt trở nên vô cùng chói mắt. Ta như bước vào một không gian khép kín, xung quanh trống rỗng, linh hồn ngừng hoạt động, chỉ biết bước đến trước mặt quốc sư một cách vô thức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tien-trong-mong/10.html.]
Ta đột ngột giơ tay lên, khi hắn giơ tay định ngăn ta lại, đầu ngón tay ta đã chạm vào má hắn trước. Sương mù tan biến, dung mạo quốc sư hiện ra rõ ràng.
"Tống Mặc Huyền."
Ta gọi tên hắn từng chữ từng chữ rõ ràng.
"Vì sao? Tống Mặc Huyền, hắn nói cho ta biết vì sao?"
Vì sao lừa dối ta?
Vì sao Tống Mặc Huyền và quốc sư lại là một người?
Hắn cúi đầu nhìn ta, trong mắt không còn chút ôn nhu ngày nào.
"Thiên mệnh khó tránh."
Ta đưa tay giật chuỗi hạt đàn hương trên cổ tay hắn, chỉ trách sợi dây ta chọn lúc trước quá dai, dù ta có giật thế nào cũng không đứt. Khoảnh khắc ngón tay bị rách chảy máu, chuỗi hạt đứt, rơi xuống đất, rồi nảy vào trong tuyết. Có lẽ ta giật quá mạnh, tay Tống Mặc Huyền hơi run.
"Chúng ta đến đây thôi, quốc sư đại nhân."
Ta chạy về gốc mai, một cước đá tan người tuyết đang khoác áo choàng đen.
Ta ngẩng đầu nhìn mây đen cuồn cuộn trên trời, một tia sét xẹt qua trước mắt, đánh xuống đất một vệt đen cháy.
"Điện hạ cẩn thận."
Triệu nương tử đứng sau lưng ta, nhẹ nhàng kéo ta lại. Triệu nương tử vốn thích màu sắc sặc sỡ, nhưng ta đã lâu không thấy hắn mặc những bộ y phục trước kia nữa. Hắn mặc một chiếc trường sam màu xanh nhạt, cũng không còn cười nữa.
"Nô tài sống trong cung ba mươi năm, chưa từng thấy thời tiết kỳ lạ như vậy.”
“Có lẽ là quốc vận sắp tận."
Triệu nương tử nghe những lời đại nghịch bất đạo của ta, sắc mặt vẫn bình thản: "Ba ngày nữa trong cung sẽ có yến tiệc, người của giáo phường ti sẽ biểu diễn âm nhạc và múa trước mặt thánh thượng."
Ta cúi người hành lễ với Triệu nương tử, biết rằng sau này e là không còn cơ hội gặp lại nữa. Ta đeo mạng che mặt trà trộn vào đội múa.
Trong tay áo rộng, giấu một con d.a.o găm sắc bén.
Tống Mặc Huyền đứng bên cạnh tên cẩu hoàng đế, mấy ngày không gặp, sắc mặt hắn còn trắng hơn cả người chết, ngay cả môi cũng tím tái bệnh hoạn. Ta sợ bị hắn nhận ra, cúi đầu thấp hơn một chút. Dù đã tưởng tượng hàng trăm lần cảnh tượng lưỡi d.a.o đ.â.m vào tên cẩu hoàng đế, tay ta cầm d.a.o găm vẫn không ngừng run rẩy.