Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tiêu Dao Du - Chương 14

Cập nhật lúc: 2024-10-24 01:34:51
Lượt xem: 2,886

Ta nhìn chằm chằm vào tấm lưng trần của nàng ta: "Lâm Uyển, ta là người rộng rãi nhất trong số những người ngươi từng hầu hạ. Khi ngươi hận ta thấu xương, ta đã cho ngươi một mái nhà để che mưa chắn gió, chưa từng đòi hỏi ngươi báo đáp. Giờ đây, ta thậm chí còn cho ngươi chức vị Phó chưởng môn."

 

"Ta biết." Lâm Uyển lười biếng ngồi bên giường, kéo vạt áo lên vai: “Trước kia ta luôn nghĩ rằng chỉ cần dựa vào một cây đại thụ, tìm một người chồng tốt, từ nay về sau có thể sống an nhàn sung sướng. Nhưng những kẻ nam nhân miệng lưỡi trơn tru kia chỉ toàn nói lời đường mật: Ta sẽ cưới nàng, nàng làm phu nhân của ta sẽ được hưởng không hết của cải châu báu trên đời, có được người chồng tốt thì sẽ không ai dám xem thường nàng... Nhưng đến cuối cùng bọn họ vẫn chưa từng nói ra, cái giá phải trả để có được điều đó là gì?"

 

Nàng ta cúi đầu, dịu dàng hôn lên môi ta: "Ta ghi nhớ ơn đức của người."

 

"Nhưng ta đã không còn gì cho ngươi nữa rồi."

 

Thân thể nàng ta khựng lại, rồi lập tức vòng tay ôm lấy cổ ta: "Ai nói? Song tu với người, công lực của ta tăng tiến rất nhanh."

 

Ta: ...

 

Nàng ta vậy mà dám lấy ta làm lô đỉnh!

 

Được rồi.

 

Ta không từ chối.

 

Dù sao ta đối với các sư muội luôn rất rộng lượng, có cầu ắt có ứng.

 

Nàng ta cùng ta song tu, tu vi tăng tiến thần tốc, chẳng mấy chốc đã đột phá Hóa Thần.

 

Ta tổ chức một bữa tiệc lớn để chúc mừng nàng ta, vậy mà nàng ta lại hóa thành nam tử, ấn ta xuống giường.

 

Đứa trẻ đáng thương.

 

Ta nghĩ nàng sẽ cần rất nhiều rất nhiều thứ, mới có thể lấp đầy lòng tự tôn trống rỗng của mình.

 

Thế là ta hóa thành nam tử, dung mạo như đế vương, tiếp nhận nàng.

 

Cách một hành lang hoa, phía trước là đại sảnh tiệc tùng linh đình, khách khứa đông đúc, còn chúng ta lại đang quấn quýt lấy nhau.

 

Ta đối với nàng, luôn luôn nhẫn nại hơn người khác một chút.

......................................

Lâm Uyển không bao giờ chịu lộ ra chân thân nữa.

 

Nàng biến mình thành một chàng trai thanh tú nho nhã, luôn ở bên cạnh ta.

 

Tất cả mọi người đều nghĩ nàng là đạo lữ của ta.

 

Ban đầu ta chỉ cho rằng đó là chút hư vinh nhỏ bé của nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tieu-dao-du/chuong-14.html.]

 

Nhưng khi ta xuống núi lịch kiếp trăm năm, nàng đã vứt bỏ tất cả mọi thứ ở phái Vân Thiên, cùng ta xuống núi.

 

Khi ta đột phá Đại Thừa, nàng xông vào kết giới, thay ta hứng chịu thiên lôi, suýt chút nữa thì mất mạng.

 

Ta mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt nàng vừa khóc vừa cười vì vui mừng, lúc này mới chậm chạp nhận ra đại sự không ổn.

 

Nếu nàng chỉ muốn song tu với ta thì tại sao lại phải liều mạng như vậy?

 

Nhưng ta là người tu hành, ta tu vô tình đạo.

 

Ngày trở về tông môn, ta lần đầu tiên từ chối yêu cầu vào trong cung của nàng.

 

"Lâm Uyển, ngươi cũng sắp gặp phải kiếp nạn của mình rồi, vừa lúc ma tộc phương Bắc đang lộng hành, ta cần ngươi đi trấn thủ phương Bắc."

 

"Sao người không đi?" Lâm Uyển hỏi.

 

"Ta phải bảo vệ tông môn."

 

"Người xuống núi bốn mươi năm, ta chưa từng thấy người lo lắng cho tông môn." Nàng nhìn thoáng qua Kim Cung phía sau, nơi dòng người ra vào tấp nập, đột nhiên lạnh mặt: “Lý Doanh, có phải người lén lút có người mới rồi không? Tối nay người muốn song tu cùng ai?"

 

Ta giật mình trong lòng: "Đây chính là chấp niệm của ngươi..."

 

Nàng bất ngờ rút kiếm xông tới, gằn giọng: "Nói!"

 

Ta đưa tay ra, hai ngón thon dài kẹp lấy lưỡi kiếm sắc lạnh: "Lâm Uyển, thứ ngươi mong muốn, cầu xin ta cũng vô ích."

 

Thanh kiếm rơi xuống đất, vang lên tiếng leng keng.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

 

Nó tên là Thanh La.

 

Hôm ấy, Lâm Uyển khóc. Đã trăm năm rồi, ta chưa từng thấy nàng rơi những giọt lệ ai oán đến vậy.

 

Khi rời đi, nàng nói: "Lý Doanh, thứ ngươi muốn, ngươi đều đã có được. Ta từ trước đến nay chưa từng tâm phục khẩu phục ngươi. Vậy nên thứ ta muốn, ta cũng phải đoạt lấy cho bằng được."

 

Chưởng sự Giới Luật Đường đến bẩm báo: "Chưởng môn, Thanh Vân quân vì tình mà mê muội, e rằng sẽ làm phản."

 

"Nàng là sư muội của ta." Ta thản nhiên đáp: “Dù đã hóa thành nam tử, nhưng sâu thẳm trong tâm can, nàng vẫn là nữ nhân, vẫn luôn là nữ nhân. Đó chính là điểm khác biệt giữa nàng và ta."

 

"Nữ nhân dù có nguy hiểm đến đâu, suy cho cùng cũng chỉ nghĩ đến việc phó mặc bản thân cho người mình yêu. Không như nam nhân, bọn họ sẽ nghĩ, ta phải có được."

 

"Vậy nên, nàng sẽ không hại ta."

Loading...