Tiêu Dao Du - Chương 17
Cập nhật lúc: 2024-10-24 01:37:04
Lượt xem: 2,191
Chiêu Đệ lắc đầu.
Nàng chỉ cảm thấy kỳ lạ.
Phụ nữ trên đời đều phải kết hôn với nam nhân, chỉ riêng phái Vân Thiên lại làm trái lẽ thường, cho nên mới có nhiều nữ nhân không sống nổi đến đầu quân cho phái Vân Thiên.
"Nữ thần nói, phụ nữ lớn lên phải gả đi nhà khác làm vợ, là quy định đáng hận nhất. Điều này khiến phụ nữ không có nhà. Cho dù ở trong chính nhà mình, cha mẹ cho rằng sớm muộn gì con cũng phải gả đi, là người ngoài, liền xem nhẹ con; đến nhà chồng, lại chỉ là sống nhờ, không sinh con cho họ, không mang lại lợi ích cho họ, con cũng không thể vào gia phả nhà họ."
"Cho nên lúc đầu người đã ở lại, trở thành gia chủ, sau đó phi thăng thành thần, để lại phái Vân Thiên, phái Vân Thiên ngày nay chính là nhà của nữ nhân trong thiên hạ. Trong ngôi nhà này, mãi mãi có tỷ muội của con, họ sẽ không hỏi con khi nào lấy chồng, sẽ không thúc giục con kết hôn sinh con, con ở chán rồi thì đi, con chịu ủy khuất thì trở về, cùng nhau chia sẻ hoạn nạn, giúp đỡ lẫn nhau. Cho dù con mang theo một đứa nhỏ trở về, họ cũng sẽ giúp con cùng nhau nuôi dưỡng, sẽ không để ý cha đứa bé là ai."
Chiêu Đệ đi ngang qua Dục Nhi đường, có rất nhiều đứa trẻ đang chạy nhảy, có một vị tiên nữ thanh khiết như băng ngọc đang kiên nhẫn chăm sóc bọn trẻ.
"Ngọc Long Quân." Vị sư tôn dẫn Chiêu Đệ hành lễ chào hỏi. "Vị này chính là sư tôn của nữ thần đấy, người rất thích nuôi trẻ con."
Vị tiên nữ lạnh lùng có một chấm chu sa giữa hai hàng lông mày gật đầu với nàng.
Chiêu Đệ ngoan ngoãn hành lễ, trong ánh mắt bình tĩnh của người, nàng quên đi tiếng khóc của mẹ và nắm đ.ấ.m của cha.
Nàng tiếp tục đi về phía trước, nhỏ giọng nói với sư tôn: "... Con không phải vì lý do đó mới lựa chọn không kết hôn, con muốn giống như nữ thần, phi thăng thành thần."
"Có ý nghĩ đó là rất tốt, nhưng..." Vị sư tôn suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu: “Thôi không nói nữa. Con còn quá nhỏ, chưa hiểu được chấp niệm của người đời. Chưởng môn đã đạt đến cảnh giới đại thừa viên mãn, nhưng người vẫn còn vướng bận -- được rồi, phía trước chính là Đông Thần miếu."
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Chiêu Đệ ngẩng đầu nhìn.
Tượng thần bằng vàng khổng lồ, là một nữ tử vô cùng đẹp.
Nàng mặc áo đỏ rực như lửa, người khoác lụa màu, một tay cầm kiếm, một tay xách đèn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tieu-dao-du/chuong-17.html.]
Ngọn đèn kia sáng đến nỗi trăm dặm bên ngoài cũng có thể nhìn thấy.
"Người thắp đèn kia thật nguy hiểm." Chiêu Đệ bị một bóng người hấp dẫn.
Tượng thần cao như vậy, mà người kia nhỏ bé quá.
Vị sư tôn cười lớn nói: "Đây là chưởng môn sư tôn Thanh Vân Quân. Vận khí của con thật tốt, vừa lên núi đã gặp được người, lẽ ra phải đợi đến đại hội nhập môn mới được gặp."
Bà lão tóc bạc phơ nghe vậy liền quay đầu lại: "Chào con, tiểu đạo hữu."
"A!" Chiêu Đệ sợ hãi trốn sau chân sư tôn.
Bà lão mắt mù, không có con ngươi, chỉ có một con ngươi dọc giữa trán, đôi mắt sáng như lửa.
"Đừng sợ. Năm đó lúc nữ thần phi thăng, Thanh Vân Quân đã nhìn thấy chân thần, cho nên bị mù. Nhưng người không cần mắt cũng có thể nhìn thấy. Ấn ký trên trán người là dấu hiệu cho thấy người được chọn làm người đứng đầu trên mặt đất, thay nữ thần hành sự, người chính là mắt của nữ thần ở nhân gian!"
Thanh Vân Quân nâng váy đi xuống cầu thang: "Haiz, cũng chỉ là bị chấp niệm vướng bận mà thôi."
Vị sư tôn kia đẩy đẩy Chiêu Đệ: "Không phải con muốn phi thăng sao? Có thể hỏi Thanh Vân Quân, phi thăng là như thế nào."
Chiêu Đệ lấy hết can đảm hỏi: "Người thật sự đã gặp chân thần sao? Chân thần là người như thế nào?"
Thanh Vân Quân nhìn về phía bầu trời, dường như chìm vào hồi ức: "A... người một con Côn Bằng màu vàng khổng lồ rực rỡ giữa ánh sáng, cứ như vậy bay vút lên trời, từ nay trời đất bao la như ngựa của Trang Sinh, năm hồ mênh m.ô.n.g như thuyền của Phạm Lãi, không còn giống như ve sầu chỉ có mùa xuân mùa thu..."
Một trận gió thổi qua, thổi tung tóc mai của bà lão.
Chiêu Đệ cùng bà nhìn ra bên ngoài, dường như nghe thấy từ trên trời xanh, vọng lại một tiếng kêu dài của Côn Bằng.
(Hết)