Tiểu Gạo Nếp Từ Trên Trời Rơi Xuống - 8
Cập nhật lúc: 2024-07-13 16:46:57
Lượt xem: 192
Giấc mơ lần này chân thực đến lạ, khi ta tỉnh dậy trên mặt vẫn còn vương những giọt nước mắt chưa khô.
Ta ngồi dậy, thấy Trường Lạc đang ngồi trước giường, ánh mắt nàng dừng lại trên miếng ngọc bội mà Triệu Cảnh Nhiên tặng ta mấy ngày trước, ngẩn ngơ xuất thần.
“Trường Lạc, tại sao lại lừa ta?”
Ta đột nhiên lên tiếng.
Trường Lạc giật mình, sau khi hoàn hồn, nàng có chút ngẩn ngơ nhìn ta.
Ta cười khổ: “Rõ ràng là Triệu Cảnh Nhiên đối xử không tốt với ta, Lâm Uyển Thanh cũng...
Trường Lạc đột ngột đứng dậy, cắt ngang lời ta: “Làm sao mẫu thân biết được?!”
Ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt có chút hoảng loạn của nàng, không trả lời câu hỏi, mà từng từ một hỏi:
“Con rốt cuộc tại sao quay lại? Con thực sự ghét mẫu thân đến vậy sao? Thà để mình biến mất, cũng muốn chia rẽ mẫu thân và Triệu Cảnh Nhiên, thành toàn cho Lâm Uyển Thanh.”
Trường Lạc cúi đầu, ta không thể thấy rõ biểu cảm của nàng, nhưng giọng nói lại hơi run rẩy:
“Đúng vậy, con ghét mẫu thân nhất! Con thà mẫu thân không phải là mẫu thân của con!”
Nói xong, tiểu cô nương đột ngột chạy ra ngoài phòng.
Ta có chút sững sờ, ôm lấy trái tim như ngâm trong nước lạnh, ta không hiểu vì sao Trường Lạc lại làm như vậy.
Triệu Cảnh Nhiên xin Thánh Thượng cưới Lâm Uyển Thanh rồi.
Khi nghe tin này, ta đang tham gia tiệc thưởng hoa do các quý nữ ở Thượng Kinh tổ chức. Những ánh mắt thương hại của mọi người khiến ta rất khó chịu.
Đúng vậy, ai có thể nghĩ rằng, thứ nữ xuất thân từ Lâm gia, người mà họ từng coi thường, lại thực sự có thể theo đuổi được đích tử của Hoàng hậu chứ?
Lại còn trong bối cảnh Triệu Cảnh Nhiên đã có thanh mai trúc mã là ta đây.
Tìm một cái cớ, ta rời khỏi tiền sảnh, đi đến vườn hoa mà không hề hay biết, tình cờ thấy Lâm Lộ Bạch đang ngồi trong đình đọc sách. Gió nhẹ thổi qua hồ nước, cũng thổi qua mái tóc của hắn, để lộ đôi mắt đen láy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tieu-gao-nep-tu-tren-troi-roi-xuong/8.html.]
Trên bàn trước mặt hắn còn có một đĩa bánh chà là nhân khoai mỡ, trông như đã bị hắn ăn hết hơn một nửa. Ta không tự chủ mà mỉm cười, vị công tử thế gia bên ngoài trông lạnh lùng cao quý lại có một mặt trẻ con như vậy.
Lâm Lộ Bạch nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên nhìn, thấy ta đang nhìn chằm chằm vào đĩa bánh cười, hắn không tự giác mà đỏ vành tai, nhưng trên mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh:
“ Nàng muốn ăn không?”
Ta đưa tay nhận lấy cái đĩa nhỏ hắn đưa, thuận thế ngồi đối diện hắn.
Bất chợt ta nhớ lại giấc mơ kia, giả vờ như không để ý, ta hỏi hắn:
“Chàng nói xem... nếu tương lai ta mất đi gia thế có thể dựa vào, mất đi vẻ ngoài trẻ trung, trở nên tầm thường, trở nên c.h.ế.t dần c.h.ế.t mòn, liệu còn ai thích ta không?”
Ta biết câu hỏi của mình khiến Lâm Lộ Bạch thấy kỳ lạ, nhưng ta vẫn muốn có được một câu trả lời từ hắn, như người đang chìm đắm có thể nắm lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.
Hắn chăm chú nhìn ta, đôi mắt sáng long lanh, như chứa đựng mọi ánh sáng mặt trời, lấp lánh rực rỡ:
“Nhất định sẽ có người thích.”
Tim ta không tự chủ mà đập nhanh hơn, nhưng ta vẫn cố chấp muốn hỏi tiếp.
“Tại sao?”
Hạt Dẻ Rang Đường
Lâm Lộ Bạch mỉm cười, giọng nói rất dịu dàng:
“Ta luôn nhớ lần đầu tiên gặp nàng. Khi đó ta bị thương, ngất xỉu bên đường, tưởng rằng mình sẽ chết. Nhưng rồi ta cảm thấy được cứu, mở mắt ra, người đầu tiên ta thấy chính là nàng.”
“Nàng rõ ràng còn nhỏ như vậy nhưng lại luôn mang lòng tốt với mọi người xung quanh. Ta luôn tin rằng, một người như nàng sẽ không bao giờ trở nên mờ nhạt hay vì một lúc thất ý mà gục ngã. Nàng nhất định sẽ vươn lên, làm lại từ đầu, tìm lại ánh sáng của chính mình.”
Hắn cười ngại ngùng, dường như có chút xấu hổ, nhưng giọng nói vẫn dịu dàng:
“Trân Trân, dù có bao nhiêu người yêu nàng cũng không bằng việc nàng yêu bản thân mình trước. Đừng vì thái độ của người khác mà nghi ngờ chính mình, yêu bản thân mới là điều quan trọng nhất.”
Mắt ta nóng lên, nhưng tâm trạng lại trở nên sáng tỏ.
Ta ngước nhìn mặt hồ lăn tăn gợn sóng dưới ánh nắng, những cành liễu đung đưa trong gió, cố gắng kìm nén nước mắt, nhẹ nhàng nói:
“Cảm ơn chàng, Lâm Lộ Bạch.”