Tiểu Lão Bản Của Cửa Hàng Thú Cưng - Chương 28.2
Cập nhật lúc: 2024-07-12 09:47:46
Lượt xem: 577
Nguyên Nguyên đã theo Hà Oản Thu đến bệnh viện, Sơ Ngữ nhờ cảnh sát chăm sóc nó. Cô được Giản Diệc Thừa đưa về nhà.
"Trưa nay em định đi thôn Đào Lý đưa đồ ăn cho những con vật giúp chúng ta hôm qua phải không? Tô đến đón em cùng đi nhé?" Trước khi chia tay, Giản Diệc Thừa nói.
"Có phiền anh không?"
"Không, việc này vốn dĩ chúng tôi phải làm, chúng đã giúp chúng tôi phá án, giờ để em tự bỏ tiền túi thì không đúng. Tôi sẽ xin chỉ thị Giang Đội xem có thể chi trả cho em không."
Sơ Ngữ cười: “Không cần phiền như thế đâu, tôi thích chúng, việc này chỉ là việc nhỏ thôi." Giản Diệc Thừa định nói gì nữa, nhưng Sơ Ngữ ngắt lời: “Lần này để tôi, sau này có việc khác thì để mấy anh lo."
"Được rồi." Giản Diệc Thừa đành đồng ý.
Khi Sơ Ngữ về đến nhà đã gần 7 giờ, cô rửa mặt, gọi điện đặt hai trăm phần cơm cho động vật ở một quán ăn, nhờ họ chuẩn bị trước 11 giờ. Sau đó cô đặt báo thức và ngủ một lát.
Tại bệnh viện, sau khi được cấp cứu, Hà Oản Thu đã thoát khỏi nguy hiểm, dấu hiệu sinh tồn ổn định, khi hết thuốc mê, cô ấy tỉnh lại.
Dù vết thương nhìn đáng sợ, nhưng không quá nặng, chỉ bị cắt đứt một xương sườn, vết thương ngoài da, sau khi khâu và thay băng, sẽ từ từ hồi phục.
Cô ấy vừa mở mắt, nhìn thấy gương mặt mèo phóng đại trước mặt. Nguyên Nguyên vui mừng và kích động khi thấy cô ấy tỉnh lại.
"Meo~ meo~ meo~, Oản Oản chị tỉnh rồi, em lo cho chị muốn ch//ết! Lần sau nhất định phải mang em theo, bên ngoài nguy hiểm lắm, em sẽ bảo vệ chị! Nếu không phải gặp người hiểu được em nói, chị sẽ không còn gặp em nữa!"
Dù không hiểu Nguyên Nguyên nói gì, nhưng cô cảm nhận được sự quan tâm và lo lắng từ nó, mỉm cười: “Cảm ơn em, Nguyên Nguyên, vừa mở mắt đã thấy em, thật tốt."
"Meo~ meo~ meo~, em cũng vui khi thấy chị!"
Khi cô ấy và Nguyên Nguyên đang vui vẻ, Lâm Lang mang bữa sáng vào, thấy Hà Oản Thu tỉnh, cười nói: “Tỉnh rồi à?"
Hà Oản Thu quay đầu nhìn, trong mắt hiện lên sự ngơ ngác: “Anh là..."
"A, tôi tự giới thiệu, tôi là Lâm Lang, thuộc đội hình sự, phụ trách vụ của cô. Đã thông báo cho gia đình cô, nhưng họ cần thời gian để đến đây, tạm thời chúng tôi sẽ chăm sóc cô. Đây, ăn chút gì đi."
Hà Oản Thu rơi nước mắt: “Cảm ơn, cảm ơn các anh đã cứu tôi..." Khi cô ấy hôn mê, cô ấy nghĩ mình sẽ ch//ết, không ngờ lại được cứu.
Lâm Lang cười, lộ ra hàm răng trắng: “Không có gì, đây là việc chúng tôi nên làm."
Nhìn nụ cười hơi ngốc nghếch của anh ta, bóng dáng cao lớn, hành động nhanh nhẹn chuẩn bị bữa sáng... Trái tim lo lắng của cô ấy bỗng chốc yên ổn.
Trưa hôm đó, Sơ Ngữ và Giản Diệc Thừa đúng hẹn đến thôn Đào Lý, mang bữa tiệc tạ ơn cho những con vật đã giúp đỡ hôm qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tieu-lao-ban-cua-cua-hang-thu-cung/chuong-28-2.html.]
Tất cả các con vật đều rất vui, không chỉ vì bữa tiệc phong phú mà còn vì chúng cảm thấy tự hào đã đóng góp phần mình.
Tất nhiên, Sơ Ngữ càng thêm tự hào về chúng. Đa số những con vật này là mèo và chó hoang. Dù đã chịu nhiều đau khổ từ con người, khi Sơ Ngữ cần giúp đỡ, chúng không chút oán hận mà đến giúp. Điều này khiến Sơ Ngữ cảm động sâu sắc.
Sơ Ngữ luôn muốn làm điều gì đó cho những động vật hoang này, và giờ đây cô đã quyết tâm.
Kiều Viễn Phương sau khi được xử lý vết thương, xác định không có trở ngại, đã bị mang về để làm thu thập lời khai.
Giang Liên Thành thẩm vấn, Lâm Lang ghi chép, sau một buổi sáng, Lâm Lang gần như tan vỡ.
"Trời ơi, tôi thật sự không chịu nổi nữa rồi, Giang Đội hỏi gì hắn cũng không nói, chỉ nói về tình yêu với Tiểu Thi cả buổi sáng! Tôi cho các cậu nghe thử, cảm nhận sự tuyệt vọng của tôi."
Lâm Lang nói xong, bắt chước giọng Kiều Viễn Phương nói với mọi người trong văn phòng:
"Chúng tôi bên nhau 18 năm, từ cấp ba đã yêu nhau. Tôi không thể sống thiếu cô ấy, cô ấy cũng không thể sống thiếu tôi, thiếu ai cũng không được..."
"Chúng tôi có tình yêu thuần khiết nhất, không có vật chất, không có lợi ích, chúng tôi yêu chỉ là linh hồn thuần khiết nhất của đối phương..."
“Cô ấy gọi là Tiểu Thi, tôi là Viễn Phương, chúng tôi ở bên nhau chính là thơ cùng Viễn Phương…”
...
“Tôi đi thơ cùng Viễn Phương” Lâm Lang bực tức: “Bọn họ thì thơ với chả Viễn Phương, nhưng lại bắt một cô gái vô tội chịu ch//ết vì tình yêu của họ sao? Nếu yêu thật lòng thì ch//ết cùng nhau đi, hai người các ngươi linh hồn cùng về trời, không phải vừa vặn sao?”
Mọi người đồng ý, nhưng Giang Đội khụ một tiếng, nhắc nhở: “Chú ý lời nói, chúng ta là cảnh sát, không cổ vũ hành vi t..ự s.á.t.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Tuy nhiên, hắn cũng cảm thấy loại tình yêu biến thái này thật khó mà lý giải.
“Nhưng mà Lâm Lang, hôm nay cậu có vẻ quá chính nghĩa? Tại sao còn tức giận hơn cả khi nạn nhân bị lấy mất trái tim vậy? Thái độ này không đúng a?”
Lâm Lang cười hậm hực: “Nhìn ra rồi hả? Tôi nói các người nghe, tôi cảm thấy mình sắp thoát kiếp FA rồi!”
“Nói sao cơ?”
“Tôi cảm thấy Hà Oản Thu có ý với tôi.”
“Xì ~” mọi người đồng loạt khinh bỉ, Giang Liên Thành vỗ vai hắn, an ủi: “Trên đời này ảo giác lớn nhất là, tôi nghĩ cô ấy thích tôi.”