Tiểu Lão Bản Của Cửa Hàng Thú Cưng - Chương 38.1
Cập nhật lúc: 2024-07-12 10:03:01
Lượt xem: 535
Chương 38: Một Con Vẹt (Phần 2)
Người đến là con trai và con gái của Triệu Văn Đức, Triệu Bảo Lai và Triệu Anh. Triệu Bảo Lai còn mặc nguyên đồng phục nhà xưởng, rõ ràng là nhận được tin liền chạy tới, không kịp thay quần áo.
Giang Liên Thành trầm giọng nói: “Xin nén bi thương."
Một câu nói đủ để họ hiểu hết thảy, Triệu Anh ngay lập tức bật khóc, che miệng, liên tục nói: “Không thể nào, không thể nào, ba tôi khỏe mạnh như vậy..." Nói rồi, cô chạy vào trong phòng, không tin rằng ba mình đã qua đời.
Khi nhìn thấy ông lặng lẽ nằm trên giường, không động đậy, biểu cảm an tường, cô cuối cùng bật khóc nức nở: “Ba, Anh Tử đến muộn, xin lỗi, xin lỗi, Anh Tử bất hiếu, hôm qua nói sẽ bồi ba ăn cơm mà không đến. Xin lỗi, ba, ba mở mắt ra nhìn Anh Tử đi..."
Triệu Bảo Lai dù cố giữ bình tĩnh, nhưng đôi mắt đỏ hoe, rõ ràng cũng đang nén đau thương, anh ta hỏi: “Ba tôi ch//ết như thế nào?"
Giang Liên Thành nói: “Chúng tôi nghi ngờ là ông đã uống thuốc ngủ t..ự s.á.t."
Triệu Bảo Lai gật đầu, cùng Giang Liên Thành đi vào phòng, quỳ xuống trước giường của Triệu Văn Đức. Người đàn ông hơn bốn mươi tuổi khóc như một đứa trẻ.
Cảnh tượng sinh ly tử biệt làm người chứng kiến không khỏi xót xa. Khi hai người đã ổn định lại cảm xúc, cảnh sát mới bắt đầu ghi chép.
Cùng lúc đó, Giản Diệc Thừa cùng Lâm Lang đi thăm viếng hàng xóm của Triệu Văn Đức.
"Cậu nói con vẹt kia à? Nó là do lão Triệu nuôi, tên là Thúy Thúy. Vợ của lão Triệu mất sớm, con cái đã lớn và đều lập gia đình, không sống cùng ông ấy. Ông ấy cô đơn nên nuôi Thúy Thúy để có bạn. Đừng xem thường, Thúy Thúy rất thông minh, dạy gì biết nấy..."
"Dạy nói 'đại soái ca' thì không biết..." Lâm Lang lẩm bẩm.
"Cậu nói gì?"
"À, không có gì, mời bác tiếp tục."
"Mọi người đều thấy Thúy Thúy thú vị, ai cũng muốn đùa với nó. Nhưng Thúy Thúy chỉ thân với lão Triệu, người khác thế nào cũng không lại gần được. Chỉ có Đại Bảo và Anh Tử nhà lão Triệu, mỗi lần về, từ xa đã nghe thấy Thúy Thúy kêu 'Đại Bảo đã trở lại', 'Anh Tử đã trở lại', thật là thông minh!"
"Vậy hôm qua nó có kêu không?" Giản Diệc Thừa hỏi tiếp.
"Có chứ, tầm 7 giờ tối. Nhà chúng ta đang ăn cơm, ta còn nói với bạn già là con cái nhà lão Triệu thật hiếu thảo, thường xuyên về thăm ông. Buổi sáng, lão Triệu còn nói con trai và con gái sẽ về ăn cơm. Giống như chúng ta, con cái không ở bên, chỉ cần chúng về thăm là như ăn tết. Hôm qua lão Triệu cả ngày vui tươi hớn hở, ai ngờ đêm nay lại...”
Bác gái tỏ ra thích hai chàng trai tuấn tú và vui vẻ kể hết mọi chuyện bà biết, bao gồm cả những tin đồn vô căn cứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tieu-lao-ban-cua-cua-hang-thu-cung/chuong-38-1.html.]
Ra ngoài, Giản Diệc Thừa nói với Lâm Lang: “Anh đi thăm Tằng a di một chút."
Lâm Lang không tin: “Ngươi thật sự tin vào mấy lời đồn đại đó sao? Rõ ràng chỉ là người khác nói vớ vẩn."
Bác gái vừa rồi có nói Triệu Văn Đức từng phát triển tình yêu xế bóng khi nhảy quảng trường vũ, và đối tượng là Tằng a di.
Giản Diệc Thừa không nói tin hay không, chỉ bảo: “Cứ đi xem đi."
Lâm Lang bất đắc dĩ, đành phải đi. Giản Diệc Thừa sau khi tiễn Lâm Lang thì đi tìm Sơ Ngữ.
Buổi chiều, Đội điều tra hình sự họp thảo luận về vụ án.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
"Theo lời Triệu Anh và Triệu Bảo Lai, ngày hôm qua họ vốn định về ăn cơm cùng Triệu Văn Đức, nhưng vì có việc đột xuất nên không đi. Cả hai nghĩ đối phương sẽ đi, nên không giải thích nhiều với ông, chỉ gọi điện báo một tiếng rồi không đến."
"Triệu Văn Đức lúc sinh thời có tình trạng mất ngủ, vẫn luôn dùng thuốc ngủ để trợ miên, và thuốc ngủ cũng là do chính ông mua. Kết quả kiểm nghiệm ban đầu của pháp y cho thấy, Triệu Văn Đức tử vong vì dùng quá liều thuốc ngủ."
"Dựa vào tình hình hiện trường, không có dấu hiệu tranh chấp hay đánh nhau, cũng không có tài sản bị mất, cửa sổ thì nguyên vẹn."
Thảo luận đến đây, chân tướng đã khá rõ ràng, có khả năng rất cao là Triệu Văn Đức t..ự s.á.t vì con cái không đúng hẹn đến thăm. Những trường hợp này không phải là hiếm, người già sống một mình thường dễ rơi vào tình trạng trầm cảm và mất đi ý chí sống.
"Tôi cảm thấy, ông ấy không phải t..ự s.á.t" trước khi Giang Đội trưởng kịp đưa ra kết luận, Giản Diệc Thừa đã lên tiếng.
Mọi người kinh ngạc nhìn anh: “Cậu có phát hiện gì sao?"
Giản Diệc Thừa gật đầu, bình tĩnh phân tích: “Hàng xóm của Triệu Văn Đức nói rằng sáng hôm qua ông ấy mua rất nhiều đồ ăn, chuẩn bị cho buổi tối con cái trở về. Buổi chiều, họ còn nghe thấy ông ấy nấu cơm cho đến khoảng 6 giờ tối. Triệu Bảo Lai và Triệu Anh đều không đến, vậy nhiều đồ ăn đó đi đâu?"
Anh đã kiểm tra trong phòng Triệu Văn Đức, không thấy thừa đồ ăn nào, bàn ăn và phòng bếp đều sạch sẽ, tủ lạnh chỉ còn nguyên liệu nấu ăn chưa chế biến.
"Có thể nào ông ấy đã đổ đi không?" một người hỏi.
Giản Diệc Thừa lắc đầu: “Chúng ta đến đây buổi sáng, thùng rác phụ cận còn chưa thu, tôi đã kiểm tra và không thấy dấu vết của nhiều đồ ăn thừa. Hơn nữa, một người quyết tâm muốn ch//ết thì làm sao lại ra ngoài đổ rác trước khi t..ự s.á.t?"
"Điều quan trọng hơn là, đêm qua Triệu Bảo Lai và Triệu Anh đã tới, chứ không phải như họ nói là có việc không đến" Giản Diệc Thừa nói tiếp.
"Làm sao cậu biết?"
"Triệu Văn Đức nuôi một con vẹt" Giản Diệc Thừa trả lời.