Tiểu Lão Bản Của Cửa Hàng Thú Cưng - Chương 53.1
Cập nhật lúc: 2024-07-14 23:12:12
Lượt xem: 410
Chương 53: Xác nhận
Sơ Ngữ ăn cơm xong, đợi gần hai tiếng mà Đại Miêu vẫn chưa trở về. Cô có chút lo lắng, sợ rằng Đại Miêu gặp chuyện không may. Đang chuẩn bị ra ngoài tìm, Đại Miêu hấp tấp chạy về.
Sơ Ngữ vội bế nó lên, kiểm tra từ đầu đến chân, thấy nó không có vết thương gì mới thở phào nhẹ nhõm: “Không sao chứ? Sao đi lâu thế?”
“Mèo đây làm việc chị còn không yên tâm sao?” Đại Miêu kiêu ngạo ngẩng đầu, tự hào báo cáo kết quả theo dõi lần này.
“Em thấy hai người đó vào một căn nhà, nhớ lời chị nói không được để bị phát hiện nên em không dám theo vào. Em thông minh nên đã vòng quanh nhà, rồi bò vào từ cửa sổ.” Đại Miêu không kể đoạn suýt ngã, để không làm giảm hình tượng anh dũng trong mắt Ngôn Ngôn!
“Ai biết đó là cửa sổ nhà vệ sinh, trời ơi, cái mùi đó, suýt hun ch//ết mèo rồi!”
Đại Miêu khoa trương quạt mũi, vẻ mặt ghét bỏ. Sơ Ngữ cười, không thúc giục nó nói trọng điểm, vì biết Đại Miêu có tật nói chuyện dài dòng, thêm thắt, biến chuyện nhỏ thành to.
“Phòng quá nhỏ, miêu vừa vào là họ phát hiện ngay. Miêu phải chịu đựng mùi hôi, ngồi trong nhà vệ sinh, nhìn qua khe cửa. Hai người đó nằm trên giường, mỗi người ôm một cái ống kỳ lạ, lấy từ túi ra một gói đồ…”
Sơ Ngữ ngắt lời, lấy từ hộp thuốc ra một bao cảm cúm: “Có phải giống cái này không?” Một gói nhỏ màu xanh lục, giống hệt gói thuốc mà hai người trẻ tuổi mua ở tiệm.
Đại Miêu gật đầu: “Đúng rồi, chính là cái này, Ngôn Ngôn cũng có sao?”
Sơ Ngữ gật đầu: “Em nói tiếp đi.”
Đại Miêu tiếp tục: “Miêu thấy họ xé gói đồ, đổ lên ống, rồi dùng bật lửa đốt, sau đó hút. Hút xong họ trông rất thoải mái, nhắm mắt tận hưởng và nói ‘sảng’…”
Nghe đến đó, Sơ Ngữ hiểu ra. Cảm giác xấu của cô là đúng, hai người kia không mua thuốc cảm, mà là ma túy. Họ dùng dụng cụ để hút Methamphetamine, tức ma túy đá.
Không ngạc nhiên khi hai người kia trông uể oải, ngáp liên tục. Đây là dấu hiệu của người nghiện ma túy.
Và ông chủ tiệm thuốc đó, nếu đã công khai bán ma túy như vậy, chắc chắn không phải người tốt. Sơ Ngữ cảm thấy khó tin, một người hòa nhã, dễ gần lại buôn bán ma túy. Quả nhiên không thể nhìn mặt mà bắt hình dong. Ngay cả người có trực giác tốt như cô cũng nhìn lầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tieu-lao-ban-cua-cua-hang-thu-cung/chuong-53-1.html.]
Sơ Ngữ biết buôn ma túy là việc của những kẻ tàn nhẫn, việc gì cũng dám làm. Nhưng một khi phát hiện chuyện này, cô không thể làm ngơ. Theo cô, ma túy gây hại lớn cho xã hội, biết bao người vì ma túy mà tan cửa nát nhà. Đặc biệt hiện nay, người nghiện ma túy ngày càng trẻ, nhiều thanh thiếu niên bị dụ dỗ thử và rồi không thể dứt, hủy hoại cả đời mình.
Theo cô, buôn ma túy không khác gì bọn buôn người, đều là những kẻ hủy hoại cuộc đời người khác, khiến bao gia đình tan nát, ly tán.
“Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn, chị mau khen em đi. Em thật là lợi hại mà, chờ hai người kia ngủ rồi em còn trộm một ít ‘thuốc’ của họ. Chị xem này, em có phải rất siêu nhân không?”
Đại Miêu duỗi móng vuốt về phía Sơ Ngữ, trên móng vuốt lông xù quả nhiên dính một ít hạt trắng trong suốt.
Sơ Ngữ rất vui mừng: “Đại Miêu, em thật sự quá lợi hại! Nhưng em chắc chắn là không bị họ phát hiện chứ?”
“Không, em đã chờ họ ngủ rồi mới trộm, chỉ trộm một chút thôi, không ai biết đâu.”
“Đại Miêu giỏi quá! Em thật là lợi hại nhất!”
Đại Miêu híp mắt, vẻ mặt đầy tự hào khi được khen ngợi.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Sơ Ngữ lấy một túi nhỏ, cẩn thận gom hết những hạt “chứng cứ” xuống, rồi phong kín lại, đặt vào trong túi xách của mình.
“Đi nào, Đại Miêu, chị tắm rửa cho em nhé.” Mèo thích l.i.ế.m móng vuốt, mà móng vuốt dính thuốc phiện không được rửa sạch thì cô không yên tâm.
Đại Miêu vốn không thích tắm, nhưng lần này nghe lý do của Sơ Ngữ, liền ngoan ngoãn để cô tắm rửa. Đùa sao, nó cũng là một con mèo có lý tưởng, biết quý trọng mạng sống và tránh xa thuốc phiện!
Vì phát hiện tình huống bất ngờ này, Sơ Ngữ quyết định ở lại nhà hôm nay. Điều này làm ba mẹ cô vui mừng không thôi.
“Mèo yêu ơi, cá khô ngon không? Không đủ ăn bà ngoại lấy thêm cho con nhé. Ai da, Tiểu Bạch ơi, cháu gái của ta, sao mà xinh đẹp thế, thật đáng yêu! Nhị Lang Thần, cháu trai của ta, mau tới đây, hôm nay có hai đùi gà cho con nha! A Bố cũng thế…”
Sơ Ngữ bất lực, từ khi Giản Diệc Thừa tới nhà, mẹ cô trở nên khác thường, cưng chiều bốn con thú cưng như cháu nội cháu ngoại.
Đặc biệt trước mặt cô, mẹ luôn nhấn mạnh bốn chữ “cháu trai cháu gái”, như muốn nhắc nhở cô phải kết hôn và sinh con sớm! Nhưng cô mới 23 tuổi, bạn trai còn chưa quen được nửa năm, vậy mà mẹ đã sốt ruột như thế. Ai, hiện giờ cô trong nhà như đứng cuối chuỗi thức ăn, không có quyền lực gì hết.
Sau bữa tối, Sơ Ngữ dẫn bốn con thú cưng ra ngoài dạo bộ cho tiêu thực. Đi tới đi lui, theo bản năng cô lại đi tới con đường có tiệm thuốc đó.