Tiểu Nha Hoàn - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-11-03 20:05:06
Lượt xem: 87
Giản Giản trừng mắt với hắn: “Không nhìn thấy mẹ của ta cũng bị ướt hay sao? Muốn tắm thì để mẹ ta tắm trước.”
“Ừ, Giản Giản nói đúng, ta sơ xuất quá.”
Thẩm Ánh An là thiếu gia, từ nhỏ đã quen đặt bản thân lên hàng đầu, còn không tri kỷ bằng con gái ba tuổi của ta.
Hắn biết sai nên sửa: “Chiếu Thủy, để ta trông bé, ngươi đi tắm nước nóng đi, coi chừng bị cảm.”
“Mẹ, con sẽ giúp mẹ nhìn chằm chằm ngài ấy, để ngài ấy không thể có bất kỳ ý đồ xấu nào đối với mẹ.”
Giản Giản cho ta một ánh mắt trấn an.
Ta và Thẩm Ánh An đã vui vẻ rất nhiều lần, nếu hắn muốn làm gì, ta không ngăn được.
Nhưng hắn không dám làm điều đó ở trước mặt con bé.
Tắm rửa xong, ta phát hiện Giản Giản không đáng tin cậy đã ngủ rồi.
Dưới ánh nến vàng ấm áp, bé ngủ yên bình, đắp chăn, nằm trên cái gối nhỏ, thở nhẹ, lông mi như lông quạ buông xuống bóng mờ nhạt.
Thẩm Ánh An dựa vào mép giường, không nỡ rời mắt.
“Sao bé xinh đẹp thế, vừa giống ngươi vừa giống ta, thật đáng yêu.”
Ta lau tóc, lạnh lùng nói: “Nhà không lưu khách, ngài cần phải đi.”
Hắn bất mãn: “Mưa lớn như thế, ngươi muốn đuổi ta đi đâu?”
Hắn hiện tại quả thật không có chỗ để đi.
Ta nhất thời chợt nghĩ đến chuyện, vì sao Thẩm Ánh An xuất hiện ở nơi này, không có người hầu bên cạnh? Hắn chán ghét nhìn bộ quần áo trên người mình, không thể nhịn được nữa, chủ động bưng nước nóng đi tìm bồn tắm.
Tóc ta vừa dài vừa dày, thật vất vả mới lau khô được một nửa, đang chuẩn bị bôi dầu thầu dầu thì hắn đã tắm xong.
Ta nghe thấy tiếng động nên quay đầu lại, giật mình.
Thẩm Ánh An vô tư đứng đó, trên người không có bất kỳ vật che chắn nào.
14.
Ta vội vàng quay đầu lại, cả giận: “Ngài làm gì đó?”
Tuy rằng đã có con, nhưng đã xa cách nhiều năm, ta vẫn cảm thấy xấu hổ và giận dữ khi nhìn thấy cơ thể hắn trong tình trạng này.
“Đừng đánh thức bé.”
Hắn hạ giọng, có vẻ ngượng ngùng:
“À, ngươi đừng lo lắng, ta không có ý kia, trong nhà không có quần áo để thay hay sao?”
Trong nhà chỉ có ta và Giản Giản, làm sao có quần áo phù hợp với hắn?
Hơn nữa, nếu thật sự tìm được một bộ quần áo nam nhân, với tính tình của hắn, nhất định sẽ phá nát nhà của ta.
“Không phải ngài có quần áo à?”
“Ướt rồi, mặc vào khó chịu lắm.”
Không biết hắn đã đi tới phía sau ta từ khi nào.
Ta không thể tiếp tục né tránh, đơn giản quay lại, nhìn thẳng hắn một cách cởi mở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tieu-nha-hoan/chuong-5.html.]
Vai rộng eo thon, trên người không có chút mỡ thừa, cơ bụng tám múi vừa phải.
Dáng người đẹp như thế đủ để cho người ta đỏ mặt và tim đập nhanh.
Ta không dám nhìn xuống nữa, hắn lại nghiêng người tới gần hơn, trầm giọng nói:
“Đêm nay, chúng ta ngủ như thế nào?”
Trong nhà chỉ có hai giường, Giản Giản đã chiếm một giường.
Không thể đuổi hắn đi, ta đành phải đưa ra cách giải quyết tốt nhất:
“Ta và Giản Giản ngủ ở phòng sau, ngài ra phòng bên ngoài, không được vào.”
"Ừm, được.”
Nhà ta nhỏ, nội thất không tốt, ta tưởng Thẩm Ánh An sẽ ghét bỏ nên nói: “Tuy căn phòng đơn sơ, nhưng rất ấm áp.”
Bên ngoài mưa to giàn giụa, một đêm ngủ ngon.
Rạng sáng khi mưa đã tạnh, tối hôm qua không chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn nên ta phải thức dậy sớm hơn ngày thường, đi ra quán gói hoành thánh.
Sau bữa sáng, ta về nhà gọi Giản Giản dậy.
Không ngờ Giản Giản đã dậy, nhưng Thẩm Ánh An thì chưa.
Bé nằm trên giường Thẩm Ánh An, ôm má, ngọt ngào hỏi:
“Cha ta đã chết, làm sao ngài sống lại được?”
“Trước đây ngài chưa gặp ta, làm sao biết ta là con gái của ngài?”
Thẩm Ánh An không biết nên khóc hay cười, thành thật nằm trong chăn, bị hỏi mà không trả lời được.
Ta ôm Giản Giản xuống giường, liếc nhìn hắn:
“Mặt trời đã lên cao, sao còn chưa dậy?”
Vẻ mặt hắn ngượng ngùng: “À, quần áo của ta chưa khô.”
Ta không thể để hắn trần như nhộng trốn trong chăn cả ngày, ta hết cách, đành phải ra phố mua quần áo cho hắn.
Xa cách đã bốn năm, ta vẫn nhớ rõ kích cỡ của hắn.
Tựa như một thứ gì đó khắc sâu vào xương, tưởng rằng đã quên, vẫn có thể nhớ lại ký ức đó bất cứ lúc nào.
Sau khi mua quần áo ở chợ xong trở về, ta ném quần áo cho hắn: “Mau mặc vào!”
Thẩm Ánh An đang mặc đồ, bỗng nhiên nói: “Chiếu Thủy, hình như ngươi đã thay đổi.”
Ta chợt nhận ra rằng, trước đây ta luôn ngoan ngoãn phục tùng hắn, bây giờ lại thực sự nói chuyện với chủ tử cũ của mình với giọng điệu thiếu kiên nhẫn như vậy.
Hắn không giận, cười nói:
“Hung dữ, nhưng, ta rất thích."
Hắn nói, thích.
Trái tim đã đóng băng bấy lâu nay dường như chạm vào ngọn lửa và sắp tan chảy.
Ta kịp thời tránh ngọn lửa đó, tự khuyên mình đừng mắc sai lầm tương tự.
Đó chẳng qua là sở thích của chủ nhân đối với chó mèo, thuận miệng nói mà thôi.