Tiểu Thiếu Gia, Tôi Đến Nhặt Ve Chai Nuôi Em - 2. Con mất trí nhớ
Cập nhật lúc: 2024-05-04 16:50:55
Lượt xem: 89
Thần Túc nghĩ như thế, càng thêm kiên định với suy nghĩ của mình, không thể ở lại nơi này, đừng nói một ngày, nửa ngày cũng không được. Bởi vì loại sinh hoạt xa xỉ này đối với một thủ nghèo Độ Linh Sư như anh mà nói, quả thực là cực hình!!!
“Bang!!”
Anh mới vừa đến nơi, người đàn ông đã có tuổi ngồi trước mặt liền phẫn nộ mà ném một xấp báo chí trong tay đến dưới chân anh.
“Tự mình nhìn xem! Tin tức ngoại tình đều đã đăng báo! Đã công khai đính hôn với người ta còn nắm tay tình nhân nghênh ngang đi như này không phải đánh mặt người Kiều gia sao? Mấy ngàn vạn người trên mạng chế giễu, nói xem cái mặt già này biết giấu đi đâu, còn dám nhìn ai?!!”
Thần Túc cúi đầu nhìn tờ báo, ảnh chụp Mục Thần Túc cùng một chàng trai dắt tay nói nhỏ. Anh sờ sờ mặt mình… tốt rồi, anh dùng thân thể người ta, xác thật không chống chế được.
Vì thế nói: “Con bị mất trí nhớ.”
Quản gia tức giận đến trợn trắng mắt.
Mục Bắc Đông nghe xong, sắc mặt khá hơn một tí nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Tôi là ai?”
Thần Túc vuốt cằm, vô tội lại thành thật mà trả lời: “Nhìn dáng vẻ, hẳn là ba của con.”
“Còn nhớ rõ tôi là ba cậu là được!” Mục Bắc Đông đột nhiên với cầm lên quải trượng vốn để trong tầm tay, hung hăng đánh tới: “Đánh, đánh! Mày là cái đồ vô dụng, còn dám giả vờ mất trí nhớ, tao đánh c.h.ế.t mày cũng coi như cho Kiều gia một lời giải thích!”
May mắn Thần Túc thân thủ còn tốt, linh hoạt tránh thoát hai cái.
“Lão gia, lão gia……” Quản gia chạy nhanh tiến lên ngăn đón: “Ngày hôm qua sau khi ngài mắng thiếu gia qua điện thoại, thiếu gia sợ đến mức từ cầu thang tầng trên ngã xuống. Ngài xem, đầu cũng bị thương rồi, ngài đừng đánh thiếu gia nữa.”
Mục Bắc Đông tức giận n.g.ự.c phập phồng chỉ vào cửa lớn, nhìn vào Mục Thần Túc mắng:
“Cút! Cái tên không nên thân này, đi xin lỗi Kiều Tư Nhạc, nếu thằng bé không tha thứ cho mày thì mày cũng đừng trở lại nữa!”
Thần Túc nghe xong trong lòng cực vui, thậm chí còn nâng quyền cung kính với Mục Bắc Đông: “Đa tạ thành toàn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tieu-thieu-gia-toi-den-nhat-ve-chai-nuoi-em/2-con-mat-tri-nho.html.]
Nói xong lập tức đi không quay đầu lại.
Mục Bắc Đông:……
Quản gia:……
Hai người hóa đá tầm nửa phút sau Mục Bắc Đông mới ôm n.g.ự.c nói:
“Ông thấy không? Nó cố ý chọc giận tôi mà!”
Quản gia giúp Mục Thần Túc dỗ dành cơn giận của Mục Bắc Đông, an ủi:
“Lão gia đừng tức giận, khả năng là thiếu gia đi tìm thiếu gia Kiều gia xin lỗi. Người trẻ tuổi ấy mà, nói không chừng vài câu lời ngon tiếng ngọt là dỗ được rồi, đến lúc đó hai nhà khẳng định lại lần nữa hôn sự thì những tin tức đó sẽ bị coi như là lời đồn điêu.”
Thần Túc đi từ ba căn biệt thự sừng sững có sân vườn còn có đài phun nước đi ra. Anh mở hai tay hít sâu, cảm thấy được hương vị của không khí tự do, đi đường cũng nhẹ nhàng rất nhiều.
Anh ta nghĩ lại lần trước xuyên đến đây, lúc ấy ngủ một tháng dưới gầm cầu trải nghiệm cũng không tệ lắm, vì thế dự định lại tìm một cái gầm cầu rồi ở đấy. Còn ăn uống cũng có thể làm giống lần trước, ăn rau dại quả dại ven đường, thỉnh thoảng tiếp mấy vị khách độ linh kiếm mấy đồng mua bánh bao. Ây da đúng rồi, nhặt ve chai cũng có thể kiếm tiền kia mà!
Thần Túc vẫn còn nhớ rõ lần trước nhặt chai nhựa, bị một người đàn ông trách anh đoạt sống của người ta, người này còn cầm gậy gộc đuổi theo anh ba con phố nữa cơ. Thần Túc bị mấy ký ức cũ chọc cho buồn cười, anh sờ sờ cái mũi, thầm nghĩ: Có chỗ ở, có cái ăn, thế là đủ rồi. Nhưng hiện thực thường không tốt đẹp như lý tưởng, anh đi hơn hai giờ vẫn chưa tìm được một cái gầm cầu thích hợp, buồn bực: Sao lần này không giống lần trước lắm!
Anh tìm một người qua đường hỏi xem bây giờ là năm nào. Người qua đường băn khoăn nhìn anh, cho rằng gặp phải bệnh nhân tâm thần cho nên trả lời vội rồi đi: 'Năm 2022.' Thần Túc bừng tỉnh: Ồ, không trách được, lần trước mình tới hình như là... năm 2005 thì phải?
Anh ngồi trên ghế dài ở công viên, cảm thấy ở tạm một đêm ở đây cũng không tồi, ngủ ở đâu mà không phải là ngủ. Lại nói, trước kia anh với cha toàn là đến đâu thì ngủ đấy, nếu may mắn có thể tìm được chùa miếu, không may mắn thì màn trời chiếu đất. Nghĩ như vậy anh lại không khỏi cảm khái chùa miếu trước kia người qua đường nào cũng ở được, chùa miếu bây giờ đừng nói ở một đêm, ngay cả muốn vào cửa cũng phải mua phiếu. Ai, trời đất xoay dời, thời thế thay đổi!
Kiều Tư Nhạc nghe xong điện thoại hội báo của thám tử tư thì nhíu mày suy tư một lát rồi hỏi: “Sau khi anh ta bị đuổi ra thì lang thang hơn 4 giờ, sau đó nằm công viên ngủ?”
“Đúng vậy.” Thám tử tư trả lời: “Còn hái một ít quả hạnh dại ven đường ăn.”
Kiều Tư Nhạc xong đầu bắt đầu lên men, tức giận nói: “Có phải các anh tìm sai người rồi không?”