Tiểu Thư Máu Lạnh - Chương 56
Cập nhật lúc: 2024-10-31 10:54:07
Lượt xem: 6
Không thể không công nhận, cha mẹ hắn ta ngoài có tiền ra, vẻ ngoài chắc chắn cũng không tệ, gen của rất nhiều người giàu có càng ngày càng tốt, con cái đời sau sinh ra càng ngày càng đẹp là vì lý do này, có tiền, cho nên có thể cưới được đàn bà đẹp.
Cung Chính Văn một mình đến Chiêng May, chắc chắn là muốn ở cùng khách sạn với Bạch Vi, nhưng có lẽ không phải ở chung một phòng, Bạch Vi không dễ dãi như vậy.
Họ dường như đã hẹn cùng nhau ăn sáng, sau khi bước vào nhà ăn, Cung Chính Văn nhanh chóng tìm thấy Bạch Vi, sau khi cầm đĩa lấy thức ăn, hai người ngồi cùng nhau vừa ăn vừa nhỏ nhẹ trò chuyện.
Tôi ăn nhanh, rời khách sạn sớm hơn bọn họ một bước, trêи phố ngoài trừ xe hoa và xe nước, không có taxi, chỉ có biển người mênh mông.
Khi tôi đang chuẩn bị bước vào đám đông, có mấy khẩu s.ú.n.g nước trong đám đông đột nhiên chĩa vào tôi, bọn họ cười toe toét phun những cột nước vào tôi, chưa đầy một phút, tôi ướt như chuột lột.
May mà tôi có chuẩn bị từ trước, đã kịp thời bịt mắt, sau đó chạy đến một sạp bán s.ú.n.g nước bên đường.
Tôi nhanh chóng hòa vào đám đông, hòa vào không khí lễ hội, nhìn thấy ai không vừa mắt thì b.ắ.n nước, ai vừa mắt cũng b.ắ.n nước.
Khi đám đông đến gần thành hào, bọn họ bắt đầu trở nên điên cuồng, bởi vì ở đây có thể bổ sung nước bất cứ lúc nào.
Khi đang chơi hăng, đám đông cách đó không xa đột nhiên ồ lên ầm ầm, tiếp theo tôi nhìn thấy một bóng dáng cao gầy quen thuộc lao ra khỏi đám đông, vừa hét lên tránh những cột nước b.ắ.n ra từ khắp nơi, vừa chạy về phía tôi.
Đôi chân dài, áo phông trắng ướt ngấm nước, tóc đuôi ngựa ướt nhẹp nhưng vẫn tung bay, đó không phải là Bạch Vi sao? Người phụ nữa này sao chạy lại đây một mình?
Chả nhẽ cô ta không biết phụ nữ đẹp đều là đối tượng bị bao vây tấn công sao? Huống hồ cô ta diện áo phông trắng tôn lên đôi chân dài miên man, thật sự là đáng đời.
Tôi chạy lên, dơ s.ú.n.g nước, chĩa vào n.g.ự.c cô ta.
Bạch Vi không phát hiện ra tôi, vẫn lao thẳng về phía tôi.
Tôi đúng lúc bóp cò, s.ú.n.g nước b.ắ.n ra một cột nước, chính xác b.ắ.n trúng vào vị trí cao ngất trên bộ n.g.ự.c cô ta.
“A!” Cô ta ôm n.g.ự.c hét lên, đồng thời ngước đầu, thấy tôi đang đứng trước mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tieu-thu-mau-lanh/chuong-56.html.]
“Phương Dương, anh…”
Cô ta dường như rất tức giận, rất ấm ức, nghiến răng xị mặt không nói nên lời.
Đây là Bạch Vi mà tôi chưa từng thấy bao giờ.
Những người đàn ông vốn đuổi theo cô ta xông tới, quây thành một vòng, vừa không ngừng phun vào người cô ta đang đứng ngay chính giữa, vừa vui cười giỡn cợt.
Bạch Vi dường như đã quên chạy trốn, và dường như cô ấy cũng không muốn trốn nữa, bởi vì tủi thân.
Rất nhanh, hốc mắt cô ta ửng đỏ, sau đó ngồi xổm trêи mặt đất lấy tay che mặt.
Đây cũng là Bạch Vi mà tôi chưa từng thấy bao giờ.
Từng cột nước vẫn tiếp tục không thương tiếc phun vào người và đầu cô ta kèm theo tiếng cười vang.
Đột nhiên, tôi không nhịn được vứt s.ú.n.g nước trong tay xuống, xông qua bịt tai cô ta lại, quát cô ta: “Con mẹ cô ngốc à? Bịt tai lại, tai, lỡ phun điếc tai thì phải làm sao?”
Cô ta ngước đầu, mếu máo cắn môi nhìn tôi, hình như đang khóc.
Có lẽ là vì bị dọa c.h.ế.t khiếp rồi.
“Con mẹ cô ngốc thế không biết” Tôi hung hăng chửi một câu, cởi áo phông của mình ra và trùm qua loa lên hai tai của cô ta, sau đó ôm vai cô ta, đỡ cô ta đứng dậy.
“Ai thử phun nữa xem?” Tôi nắm chặt nắm đấm, hét xung quanh một tiếng bằng tiếng Xiêng La.
Dường như là đã nhìn thấy những vết sẹo rõ ràng trên cơ thể tôi.
Tôi ôm Bạch Vi, bước ra khỏi đám đông đang phân tán, mặc kệ những cột nước b.ắ.n ra từ những người ở dọc đường, một mạch bước đi theo hướng của khách sạn.
Trên đường đi, chúng tôi không nói chuyện, cứ kề sát cơ thể cô ta, cảm nhận làn da ướt át của cô ta, nhưng không hiểu sao tôi lại không có một chút ý nghĩ xấu xa nào.