Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt - Quyển 3 - Chương 16.1

Cập nhật lúc: 2024-10-03 21:03:41
Lượt xem: 27

Tiểu Bạch Cầu đang cắn một miếng thịt, nghe lời nói của Độc Cô Thiên Diệp, nghĩ nghĩ nói: "Đã lâu rồi."

"Lúc trước là ai nấu đồ ăn cho ngươi ăn?" Độc Cô Thiên Diệp tiếp tục hỏi. Mặc dù ở chung với nó chưa lâu nhưng Độc Cô Thiên Diệp phát hiện ra Tiểu Bạch Cầu lại không ăn đồ ăn sống chỉ ăn đồ chín.

"Vô Phá khả khả nấu. Vô Phá khả khả nấu cho người ta ăn hai năm, nhưng có một ngày lại nghĩ nấu người ta ăn. Thật là xấu!" Tiểu Bạch Cầu nói, "Sau đó tất cả mọi người đều nghĩ nấu người ta ăn nên người ta bỏ chạy. Rất lâu sau đó vẫn không ăn gì."

Khiếp... Nó nói rất lâu chẳng qua cũng chỉ vài ngày mà thôi, đương nhiên với một con háu ăn mà nói, nửa ngày không ăn gì là đã lâu rồi.

"Ngươi có biết vì sao bọn họ muốn ăn ngươi không?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

Tiểu Bạch Cầu lắc đầu, tỏ vẻ chính mình cũng không biết.

Quan sát xung quanh đây một hồi, sau đó Độc Cô Thiên Diệp lại đi về trại.

"Thiên Diệp tiểu thư." Độc Cô Thiên Diệp vừa trở về đã bị Hắc Tử gọi lại.

"Sao vậy?" Độc Cô Thiên Diệp dừng lại hỏi.

"Ngươi biết chúng ta tới nơi này là vì tìm người," Hắc Tử nói, "Chúng ta có được một ít tin tức, người ngươi muốn tìm từng xuất hiện ở đây."

Độc Cô Thiên Diệp gật đầu, nói: "Ta có nghe Phong Giản nói."

"Ba năm trước đây có hai nam tử từng xuất hiện ở đây, bề ngoài rất giống ngoại công của ngươi và hiệu trưởng học viện Đế quốc. Chẳng qua nghe nói trong đó có một người bị thương." Hắc Tử nói, "Nhưng lúc chúng ta lần theo manh mối đến đây, vẫn chưa bắt đầu tìm thì đã gặp người của Thần điện. Nghĩ rút lui mới phát hiện ra đảo nhỏ bị hải huyễn thú vây quanh."

"Không biết có phải bọn họ không." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Các ngươi ở trong này nghỉ ngơi trước đi, ta và mấy cậu đi xem thử các trấn nhỏ."

Hắc Tử muốn để mọi người cùng đi, nhưng nghĩ đến vết thương trên người bọn họ nên đành phải từ bỏ.

Độc Cô Thiên Diệp và mấy người Mạc Trì thương lượng một chút, sáu người tách ra đi tìm từng cái trấn nhỏ và hỏi một chút. Đảo nhỏ này rất ít khi có ngoại lai nhân (người bên ngoài), nếu hai người ngoại công ở đây thì vừa hỏi liền sẽ biết.

Sau khi Độc Cô Thiên Diệp và huynh đệ Mạc gia rời khỏi, râu xồm đi tới bên cạnh Hắc Tử, nói: "Nhị các chủ, huynh đệ kia thật lợi hại, đan dược của nàng cho ta ăn một lần vết thương lập tức hồi phục hơn phân nửa. Thân phận của vị huynh đệ kia là gì vậy, thế nhưng lại có đan dược trị thương cho huyễn thú!"

"Mạc Tư đế quốc Định quốc hầu, đạt danh bài thứ nhất trong cuộc tỷ thí giữa tứ đại đế quốc." Hắc Tử cười nói, "Chẳng qua mấy thân phận này cũng chưa dùng, xem Các chủ của chúng ta có thể cho nàng một thân phận khác hay không, kéo nàng về phía chúng ta. Ha ha!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tieu-thu-phe-vat-that-yeu-nghiet/quyen-3-chuong-16-1.html.]

Râu xồm nhìn Hắc Tử, nói: "Nhị các chủ, ngươi cười thực âm hiểm!"

Hắc Tử cầm cây quạt đánh vào đầu của râu xồm, nói: "Âm hiểm cái gì, đây là cơ trí! Không có việc gì làm thì trở về chữa thương đi! Thật sự là một ngày không giáo huấn ngươi, ngươi liền một ngày không biết chính mình họ gì!"

Sau khi Độc Cô Thiên Diệp rời khỏi, nàng bắt đầu đến phạm vi mà mình phụ trách. Diện tích của đảo nhỏ không lớn lắm nhưng cũng có một vài trấn nhỏ.

"Tỷ tỷ, ngoại công thật sự ở đây sao?" Tiểu Hỏa chở Độc Cô Thiên Diệp, hỏi.

Các nàng đã đi tìm được hai trấn nhỏ, nhưng ba năm qua đều không có ngoại nhân nào tới. Có người vẫn còn đang hoảng sợ, nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp liền trốn vào nhà của mình. Nếu từng có ngoại lai nhân thì bọn họ sẽ không phản ứng như vậy.

"Ta cũng không biết. Tìm không thấy cũng coi như là tin tức tốt đi, ít nhất bọn họ không có rơi vào trong tay của Thần điện." Độc Cô Thiên Diệp nói. Nếu rơi vào trong tay của Thần điện thì sau đó cũng không dám tưởng tượng nữa.

Độc Cô Thiên Diệp phát hiện trên núi ở đằng trước có một tiểu nam hài ghé vào vách núi đen ôm lấy gì đó rồi đi xuống, hình như vẫn chưa đến nên hắn xuống thêm một chút nữa, thật vất vả mới đến được, lúc dùng sức trọng tâm rời khỏi vách núi đen, cả người ngã xuống phía dưới.

"A —— "

"Tiểu Hỏa!" Độc Cô Thiên Diệp hô, Tiểu Hỏa lập tức bay qua, tiếp được tiểu nam hài đang ngã xuống.

Tiểu nam hài khoảng 10 tuổi, thân thể gầy nhỏ, hai mắt nhắm chặt lại, mặt vì kinh hách mà trở nên tái nhợt. Cảm giác hình như mình không rơi xuống nữa, lúc này hắn từ từ mở hai mắt ra, nhìn thấy một người giống thiên thần ca ca.

"Ca ca là thiên thần sao?" Tiểu nam hài hỏi.

"Phốc." Tiểu Hỏa không nhịn được mà nở nụ cười, chở Độc Cô Thiên Diệp và tiểu nam hài bay lên đỉnh núi, sau đó hóa thành hình người, nói, "Thiên thần là gì vậy?"

"Biến, biến thành người ? !" Tiểu nam hài nhìn Tiểu Hỏa biến thành bộ dáng của tiểu cô nương, lắp bắp nói.

"Ha ha." Độc Cô Thiên Diệp cười, "Lần sau không cần làm chuyện nguy hiểm như vậy."

Độc Cô Thiên Diệp nói xong liền mang theo Tiểu Hỏa rời khỏi.

 

Loading...