Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt - Quyển 4 - Chương 18-1: Tình huống có biến (1)
Cập nhật lúc: 2024-10-31 20:59:28
Lượt xem: 5
Độc Cô Thiên Diệp vừa xuất hiện, bọn Phong Khinh Nhiễm vây quanh nàng.
"Tiểu sư muội, thế nào?" Bùi Thiếu Nam hỏi.
Độc Cô Thiên Diệp lấy một bình ngọc ra, cười nói: "Không phụ sự mong đợi của mọi người!"
"Ha ha, tiểu sư muội, muội quá lợi hại, sư huynh rất sùng bái muội !" Hác Bằng Du ôm cổ Độc Cô Thiên Diệp hưng phấn nói.
Tật cũ của Thì Hoằng Quy là một tâm bệnh của bốn sư huynh đệ bọn hắn, vì chữa bệnh sư phó, bọn họ cũng nghĩ rất nhiều biện pháp, nhưng không có tác dụng. Cuối cùng chỉ có thể lùi một bước tìm kiếm mấy phương pháp có thể ức chế tạm thời. Giờ đây Độc Cô Thiên Diệp luyện chế đan dược thành công, tật cũ của Thì Hoằng Quy rất nhanh sẽ được chửa khỏi, bảo sao bọn họ không hung phấn.
"Tiểu sư muội, vất vả rồi ." Phong Khinh Nhiễm nói.
"Đây là điều muội phải làm. Giờ muội đi tìm sư phó, các huynh có đi không ?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
"Chúng ta cùng đi xem đi." Phong Khinh Nhiễm nói.
5 người đi vào trong viện Thì Hoằng Quy, nhìn thấy hai vị trưởng lão đang báo cáo chuyện của công hội với hắn. Bọn họ đợi một lát, đợi hai trưởng lão kia rời đi mới vào đại sảnh.
"Sư phó, con đã luyện chế đan dược xong. Trước tiên con kiểm tra thân thể cho ngươi, xác nhận một chút, nếu không có vấn đề thì có thể dùng đan dược ." Độc Cô Thiên Diệp đi đến bên người Thì Hoằng Quy, nói.
Thì Hoằng Quy vươn tay ra, tay phải Độc Cô Thiên Diệp đặt lên, dùng hỗn độn khí ở chạy một lần trong thân thể hắn, sau đó thu hồi, nói: "Đã muốn điều trị không tệ lắm. Con lại cho ngài hai loại đan dược, sau này ngài hãy dung nó."
Độc Cô Thiên Diệp lấy hai bình ngọc ra, một cái màu đỏ, một cái xanh biếc.
Thì Hoằng Quy dùng đan dược Độc Cô Thiên Diệp yêu cầu ăn xuống. Kỳ thật giờ hắn đã không ôm hy vọng gì với thân thể của mình, nhiều năm như vậy cụng không có biện pháp trị liệu. Nguyên bản hắn không tính trị liệu, chẳng qua nhìn thấy mấy ánh mắt khẩn trương kia, hắn mới nghe lời ăn đan dược.
Sau khi Thì Hoằng Quy ăn đan dược, bọn Phong Khinh Nhiễm gắt gao nhìn hắn.
"Sư phó, thế nào?" Phong Khinh Nhiễm hỏi.
Sắc mặt Thì Hoằng Quy biến hóa rất nhanh, vừa định nói chuyện, hé miệng ra, phun một ngụm m.á.u đen, sau đó từng ngụm từng ngụm m.á.u tươi chảy ra, mọi người sợ tới hoảng thần.
"Tiểu sư muội, sư phó sao vậy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tieu-thu-phe-vat-that-yeu-nghiet/quyen-4-chuong-18-1-tinh-huong-co-bien-1.html.]
"Đây là bình thường , lập tức sẽ tốt." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Đây là chướng khí ô nhiễm phế huyết trong cơ thể sư phó, bởi vì không loại bỏ được, cho nên sư phó mới có thể khi thì rét lạnh khi thì nóng lên. Chỉ cần loại bỏ chướng khí trong cơ thể hắn ra ngoài là được."
Độc Cô Thiên Diệp nói xong, Thì Hoằng Quy lại phát ra một tiếng vang dội, trong không khí có một mùi hương khó ngửi bay ra. Mặt Thì Hoằng Quy nhất thời hồng như m.ô.n.g khỉ.
"Khụ khụ, vậy, sư phó, giờ ngài nên đi nhà vệ sinh có vẻ tốt." Độc Cô Thiên Diệp nhịn cười nói.
Độc Cô Thiên Diệp vừa mới nói xong, bụng Thì Hoằng Quy lập tức thầm thì kêu lên, hắn không kịp nói gì vội vàng chạy tới nhà vệ sinh.
"Sư phó, đừng quên lấy giấy nha!" Hác Bằng Du nói xong cười ha hả.
Bọn Phong Khinh Nhiễm rốt cục nhịn không được cười ra tiếng. Ngay cả Doãn Lãng cũng cong khóe miệng.
"Tiểu sư muội, tật cũ kia của sư phó cuối cùng là chuyện gì xảy ra a?" Bùi Thiếu Nam hỏi.
"Tật cũ của sư phó các huynh đều biết, là khi đi đầm lầy Âm U còn sót lại. Hắn nói lúc ấy là tiến nhập một nơi có chướng khí, hít vào rất nhiều chướng khí, khi trở về lại không loại ra khỏi cơ thể, cuối cùng cắm rễ trong thân thể hắn, ăn mòn thân thể hắn, hút linh khí hắn hấp thu, khiến hắn nhiều năm như vậy không thăng cấp được. Chỉ cần loại bỏ chướng khí là ổn rồi." Độc Cô Thiên Diệp giải thích nói.
"Chỉ đơn giản như vậy ?" Hác Bằng Du không thể tin được, chỉ là nhiều chướng khí thì có thể làm khó tất cả mọi người ?
"Nghe đơn giản, nhưng là thao tác lại không đơn giản. Chướng khí vốn rất khó trừ tận gốc, huống hồ đã ở trong thân thể sư phó thật lâu, khó khăn càng lớn hơn. Hơn nữa nếu có một chút không loại bỏ hết, nó sẽ tro tàn lại cháy trong thân thể sư phó." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Hơn nữa trước điều trị mấy tháng, sau khi loại chướng khí ra cần điều dưỡng, cũng không phải đơn giản như vậy ."
"Hình như đúng là không đơn giản." Hác Bằng Du vuốt cằm nói.
Thì Hoằng Quy đã sống bao nhiêu năm chưa từng mất mặt như vậy, lâu lâu thả vài cái thối thí, hoặc là ở trong nhà vệ sinh cả ngày, vài ngày qua, người gầy đi một vòng, nhưng sắc mặt thoạt nhìn lại rất tốt .
Độc Cô Thiên Diệp vừa điều dưỡng cho Thì Hoằng Quy, trừ bỏ dùng đan dược là thực bổ. Nhiệm vụ này đương nhiên liền rơi xuống đầu nàng, luôn luôn làm mấy món mỹ thực cho Thì Hoằng Quy bổ thân thể, thuận tiện tiện nghi bốn sư huynh. Mặt khác khi có thời gian cũng sẽ thuần hóa linh thú cho người Công hội Linh sư.
Đợi khi thân thể Thì Hoằng Quy tốt lên, Độc Cô Thiên Diệp bắt đầu bế quan, chuẩn bị cho một năm rưỡi sau tiến vào bí cảnh Không Linh. Không cần thiết thì nàng sẽ không ra khỏi viện, mà sau khi bọn Phong Khinh Nhiễm biết nàng bế quan, cũng không quấy rầy nàng.
Độc Cô Thiên Diệp bắt đầu cuộc sống có quy luật mỗi ngày. Tu luyện linh lực, lĩnh ngộ quy tắc, thành lập lĩnh vực của mình, còn rút ra thời gian nghiên tập bản bách khoa toàn thư về trận pháp kia. Mỗi ngày qua phong phú mà khẩn trương.
Ngày bế quan qua nhanh, đảo mắt đã qua hơn một năm. Nàng vừa mới qua sinh nhật 20 tuổi đi tới chỗ linh hóa của Công hội Linh sư thành Nấm, phía sau là huynh đệ Mạc gia.