Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt - Quyển 4 - Chương 8.1

Cập nhật lúc: 2024-10-16 20:02:54
Lượt xem: 18

"Đúng là có, nhưng thật lâu không có người mua loại linh khí này, cho nên chúng tôi mới cất lên." Quản sự nói, "Nhưng nhạc khí linh khí của chúng tôi không nhiều lắm, không biết có thứ ngài muốn hay không."

"Cây sáo hoặc là đàn tranh đều được." Độc Cô Thiên Diệp nói. Hai loại nhạc khí này đều là nàng học kiếp trước, nhạc khí khác thì nàng phải bắt đầu học từ từ.

"Đàn tranh thì có một thanh, ngài chờ." Quản sự nghĩ nghĩ nói, sau đó kêu một tiểu nhị, để hắn đi khố phòng lấy đến.

Rất nhanh, tiểu nhị ôm một chiếc hộp khắc hoa văn phong cách cổ xưa đến .

Quản sự nhận hộp, đặt trên bàn, sau đó mở ra, lấy đến trước mặt Độc Cô Thiên Diệp.

"Ngài xem xem. Đàn tranh này dù là cấu tạo hay là tài liệu đều là nhất đẳng, còn là thánh khí thượng phẩm. Bởi vì cấp bậc cao, không thể thanh toán theo bình thường nhạc khí, cho nên vẫn chưa bán được."

Độc Cô Thiên Diệp lấy đàn tranh ra, nhẹ nhàng thử, cầm huyền phát ra âm thanh thanh thúy.

"Âm sắc cũng không tệ lắm." Độc Cô Thiên Diệp nói, lại nhìn một chút hoa văn trên đàn, coi như tinh tế."Chỉ có một thanh này sao?"

"Đúng vậy. Hơn nữa, trừ Tiền các, nơi khác càng không có ." Quản sự nói.

"Nó có tên không ? Bán thế nào ?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

"Người đưa tới bán nói, nó tên là Mị." Quản sự nói, hình như đối với khách hàng tốt tính như Độc Cô Thiên Diệp rất thích, nói, "Giá của nó là 100 vạn tử tệ, giờ giảm cho ngươi 5%. Ngươi trả 95 vạn là được."

Một trăm vạn tử tệ, đối với thượng phẩm thánh khí mà nói, không tính quý. Nghĩ nghĩ, Độc Cô Thiên Diệp lấy thẻ khách quý lúc trước Cù Khiếu Thiên cho nàng ra, hỏi: "Cái này có thể sử dụng ở đây chứ ?"

Quản sự nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp lấy thẻ khách quý ra, cười cười, nói: "Đây là thẻ khách quý trung cấp của Tiền Các chúng tôi, đương nhiên có thể sử dụng. Có này, khi mua đồ ở Tiền Các chúng tôi có thể giảm 10%. Ha ha, không nghĩ tới ngài có thẻ khách quý, lão hủ còn định giảm cho ngài, không phải làm điều thừa sao! Thẻ này của ngài chỉ thiếu chủ của chúng tôi mới có thể phát, không nghĩ tới ngài còn quen biết thiếu chủ chúng tôi."

"Ách, đây là khi ta còn ở đại lục Huyền Nguyệt, một người tên Cù Khiếu Thiên cho ta . Hắn nói hắn là thiếu chủ Tiền Các nơi đó, ta không biết hắn có phải thiếu chủ các ngươi hay không."

"Ha ha, chính là thiếu chủ của chúng tôi. Không nghĩ tới dĩ nhiên là bằng hữu của thiếu chủ ở đại lục Huyền Nguyệt. Thiếu chủ chúng tôi chỉ đi đại lục Huyền Nguyệt có một lần." Quản sự vui mừng nói, "Tháng sau có đại hội bán đấu giá ở Tiền Các thành Phượng Hoàng này, đến lúc đó thiếu chủ cũng tới. Nhìn đến thấy, chắc chắn hắn sẽ rất vui vẻ."

Độc Cô Thiên Diệp nói, mọi người chỉ gặp một lần, hắn còn không nhất định nhớ rõ nàng!

Có thẻ khách quý, khi Độc Cô Thiên Diệp mua đàn tranh trực tiếp giảm 10%, dùng chín mươi vạn mua được. Không biết có phải ảo giác của nàng hay không, nàng cảm thấy đàn tranh này rất có linh khí, giống như vật sống vậy.

Sau đó Độc Cô Thiên Diệp lại hỏi một ít vấn đề về hội đấu giá. Muốn tham gia hội đấu giá, quy tắc không khác quy tắc ở đại lục Huyền Nguyệt lắm, có thể bán đấu giá vật phẩm, hoặc là có bối cảnh cứng rắn! Ngày hôm qua thiếp mời các khách sạn đưa chỉ là người có thân phận mới có được. Mà người như vậy, phi phú tức quý.

"Ta muốn hỏi một chút, nơi này có bán Ngát Hương hoa không ?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

"Ngát Hương hoa?" Quản sự nhớ lại một chút, nói, "Không có. Lần cuối bán Ngát Hương hoa là năm năm trước, sau đó vẫn không nghe nói nó xuất hiện. Nếu sau này gặp được nó, ta nhất định thông tri ngài."

"Vậy cảm ơn ngươi ." Độc Cô Thiên Diệp chân thành nói cảm tạ.

"Ngươi là bằng hữu của thiếu chủ, chút việc ấy cần gì nói cảm tạ !" Quản sự lấy thiếp mời ra đưa cho Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Đây là thiếp mời hội đấu giá tháng sau của chúng tôi, hy vọng đến lúc đó ngài có thể tới tham gia. Tuy không nhất định có Ngát Hương hoa, nhưng có lẽ sẽ có thu hoạch khác."

Độc Cô Thiên Diệp tiếp nhận nhìn nhìn, không khác cái khách sạn đưa lắm, nhưng cái khách sạn đưa là màu rượu đỏ, quản sự đưa là màu xanh chàm, cũng tinh mỹ hơn, vừa thấy là biết cấp bậc cao hơn.

"Ta đã có thiếp mời ." Độc Cô Thiên Diệp lấy thiếp mời khách sạn đưa ra nữa, nói.

"Đây là thiếp mời chúng ta đưa đến các khách sạn. Là loại cơ bản nhất, khi hội đấu giá diễn ra chỉ có thể ngồi ở đại sảnh. Còn cái ta đưa là có phòng riêng." Quản sự nói.

Độc Cô Thiên Diệp biết rồi, cất hai cái thiếp mời vào, thuận tiện thu Mị vào Luyện Yêu Hồ, nói lời cảm tạ với quản sự rồi rời đi.

"Tỷ tỷ, cái đàn tranh kia có chút kỳ quái." Sau khi rời khỏi Tiền Các, Tiểu Hỏa nói với Độc Cô Thiên Diệp.

"Kỳ quái thế nào?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

"Không thể nói rõ, nhưng cảm thấy không giống thánh khí bình thường. Giống như cao cấp hơn nhiều lắm." Tiểu Hỏa nghĩ nghĩ rồi nói.

"Ta cũng thấy có chút quái dị. Đi, chúng ta về thử xem hiệu quả âm công thế nào."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tieu-thu-phe-vat-that-yeu-nghiet/quyen-4-chuong-8-1.html.]

Sauk hi Độc Cô Thiên Diệp mang Tiểu Hỏa về khách sạn thì khóa trái cửa, lắc mình vào Luyện Yêu Hồ.

Đô Đô xuất hiện trong lòng Độc Cô Thiên Diệp trước tiên, nói: "Chủ nhân, gần đây ta nhưỡng thiệt nhiều rượu, ta còn thí nghiệm mỗi loại linh quả một chút. Giờ có rượu đã uống được."

Độc Cô Thiên Diệp nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Đô Đô, nói: " Thị vệ Mạc gia thế nào?"

"Bọn họ ở trong không gian ta mở, nơi đó thời gian trôi qua rất chậm, cho nên mới qua mấy giờ thôi." Đô Đô tự hào nói. Đây là thiên hạ của nó đó, ha ha!

"Bọn ngoại công đâu?"

"Lần trước bọn họ ra ngoài không biết bị cái gì kích thích, sau khi về nói muốn bế quan, không đến huyễn tôn cao nhất không ra." Đô Đô nói.

Độc Cô Thiên Diệp cười cười. Lần trước đi ra ngoài, lúc bọn họ đi dạo gần Hàn đàm gặp một thần thú cấp 1, bởi vì không thể sử dụng huyễn lực, bọn họ thiếu chút nữa không về được, may mắn lúc ấy bọn Tiểu Ngân cách đó không xa, mới có thể may mắn thoát khỏi. Trước kia khi còn ở đại lục Huyền Nguyệt, thần thú đều là quả hồng mềm ! Có kinh nghiệm lần trước, bọn họ quyết định tu luyện đến huyễn tôn cao nhất sớm một chút, tiến hành linh hóa huyễn khí.

"Vậy ngươi chú ý tình huống bọn họ một chút, có chuyện gì nói cho ta biết đúng lúc, biết không?" Độc Cô Thiên Diệp dặn dò. Giờ đây Đô Đô này là một tên rượu si, lúc nhưỡng rượu tên mình là gì cũng quên.

"Ta đã biết, chủ nhân." Đô Đô cọ trên vai Độc Cô Thiên Diệp, để lại chút nước miếng, rồi lắc mình biến mất.

Độc Cô Thiên Diệp đi đến cái đỉnh núi của quái đản kia, phát hiện sau khi mình thăng cấp vài lần, bề ngoài xấu xí của quái đản đã xảy ra biến hóa rất lớn, gồ ghề biến thành bóng loáng như ngọc, màu sắc cũng trở nên xinh đẹp.

"Chừng nào thì ngươi mới đi ra ?" Độc Cô Thiên Diệp khua một ít hỗn độn khí đến trên người quái đản.

"Tên ta là Phù Thương." Một thanh âm thành thục rất nặng vang lên, dọa Độc Cô Thiên Diệp nhảy dựng.

"Là ngươi đang nói chuyện sao? Ngươi kêu Phù Thương ?" Độc Cô Thiên Diệp vuốt quái đản hỏi.

Nhưng sau khi quái đản nói câu kia thì không có phản ứng.

Độc Cô Thiên Diệp cũng không nói cái gì nữa, lấy đàn tranh ra ngồi xuống ngay đỉnh núi, đặt đàn tranh lên đầu gối. Nàng thử hai âm, phát hiện âm của nó và đàn tranh bình thường không giống. Chẳng lẽ là bởi vì nó là thánh khí sao?

Độc Cô Thiên Diệp thử thêm một lát, sau đó đàn lên khúc “tri âm tri kỷ” nàng từng đàn ở Học viện Đế Quốc. Không biết Như Yên có ở thế giới này hay không, nếu có, giờ nàng ở nơi nào? Sống có tốt không ? Còn nhớ rõ ước định lúc trước hay không?

"Mặc kệ ở nơi nào, ta cũng sẽ tìm được ngươi."

Đây là hứa hẹn của các nàng với nhau.

---

Cùng lúc đó, trong sơn cốc của một không gian khác, một người quần áo màu đen hành tẩu trong hắc ám, cước bộ mỏi mệt dị thường gian khổ, bước đi khó khan vô cùng. Quần lụa mỏng đã bị xé rách vài chỗ, m.á.u chảy ra từ miệng vết thương trên người làm ẩm ướt quần lụa mỏng. Tay phải nàng cầm một cây đại đao, kao1 sau nàng để lại một dấu vết thật dại.

Lúc này, trước mặt nàng xuất hiện mười mấy quỷ quái, diện mạo ghê tởm, mỗi một con đều nhìn nàng chảy nước miếng. Ở trong mắt chúng nó, nàng là một đống mỹ thực.

Nàng dùng ánh mắt sắc bén nhìn chúng nó, cho dù thân thể của nàng đã rất mỏi mệt , nàng vẫn giơ tay cầm đại đao lên, chạy thật nhanh qua, đánh với đối phương.

Trên một ngọn núi xa xa, hai bóng đen một trước một sau đứng ở nơi đó nhìn hết thảy trong sơn cốc.

"Vương, công chúa như vậy, thân thể sẽ ăn không tiêu ." Người đứng sau nói.

Người đứng trước ánh mắt lóe lóe, nói: "Đây là lựa chọn của nàng. Ngươi ở đây nhìn, chỉ cần nàng không phải một hơi cuối cùng, ngươi không được ra tay. Ta muốn ra ngoài đi dạo, ai, đã lâu không đi ra ngoài."

"Dạ, vương." Bóng dáng phía sau đáp.

Bóng dáng phía trước nhảy lên, biến mất giữa không trong. Người còn lại đặt ánh mắt lên bóng hình xinh đẹp trong sơn cốc kia, ngay cả hô hấp cũng cùng tần suất với động tác của nàng.

"Phốc —— "

Đại đao c.h.é.m xong cái đầu quỷ quái cuối cùng, m.á.u đen phun đến trên mặt nàng, nàng lấy tay vuốt xuống, nhìn bầu trời xa xa, trong lòng yên lặng nghĩ: Thiên Diệp, chờ ta !

 

Loading...