Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tiểu Trà Xanh Thăng Chức Ký - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-09-13 17:07:12
Lượt xem: 403

Tôi lặp đi lặp lại để chắc chắn rằng giọng nói trầm ấm kia phát ra từ người đang ngồi trước mặt mình.

 

Lúc này, trong quán cà phê dường như có hai phiên bản của tôi, một là bản gốc, còn một vừa tách ra.

 

Các bạn đã bao giờ gặp phải người mà giọng nói và diện mạo hoàn toàn không ăn khớp với nhau chưa?

 

Vấn đề là, không chỉ không ăn khớp, mà giới tính cũng chẳng đúng!

 

Lúc này, trong lòng tôi đang vô cùng hoảng loạn nhưng vẫn phải cố gắng giữ vẻ bình tĩnh để không trông giống như một kẻ ngốc trước mặt đám trẻ.

 

Nhưng trong lòng tôi đang gào thét điên cuồng như Mã Cảnh Đào.

 

Đoạn Dịch cái tên khốn kiếp! Hóa ra! Lại thích! Con trai?

 

"Không cần quá buồn đâu."

 

Tiểu trà xanh mỉm cười nhẹ nhàng đưa điện thoại của cậu ta cho tôi, rồi thả thêm một cú sấm sét đập thẳng vào mặt tôi.

 

"Thực ra, Đoạn Dịch là một kẻ bắt cá nhiều tay."

 

Ôi! Trời! Ơi!

 

Tôi biết khuôn mặt tôi lúc này chắc chắn rất khó coi, như thể bạn đã dốc lòng ấp một quả trứng gà suốt bảy năm nhưng cuối cùng lại nhận ra đó là trứng vịt.

 

Tôi không biết liệu mình có nên mở lời hay không. Sau khi bình tĩnh lại, tôi run rẩy hỏi:

 

"Hai người... đã làm rồi sao?"

 

Tiểu trà xanh tựa lưng vào ghế, nửa cười nửa không nhìn tôi, như thể không hề lo lắng rằng tôi sẽ nhảy lên đánh vào khuôn mặt đẹp đẽ đó.

 

"?"

 

"Chưa."

 

Cậu ta đẩy điện thoại về phía tôi: "Tôi rất rộng lượng, chị có thể xem hết lịch sử trò chuyện của chúng tôi."

 

Thật nực cười, anh ta là hạng người gì mà dám để người khác giúp tôi đưa ra quyết định?

 

Tôi có thể tưởng tượng được những tin nhắn trong điện thoại đó kinh khủng đến mức nào.

 

"Chị ơi, tự lừa dối bản thân không tốt đâu."

 

Ngón tay của Tiểu trà xanh cũng rất đẹp, thon dài và các khớp rõ ràng, gõ nhịp nhàng lên mặt bàn.

 

Tôi vốn là người mê tay đẹp.

 

Thật ra, lúc đầu tôi thích Đoạn Dịch cũng vì lần đầu tiên nhìn thấy đôi tay của anh ta.

 

Hồi đó, ở hành lang trường học, tôi đang ôm một chồng vở bài tập bước ra khỏi lớp.

 

Vài nam sinh chạy tới khiến mấy quyển vở bài tập của tôi rơi xuống, Đoạn Dịch vốn đã đi xa rồi mà vẫn quay lại, cúi xuống nhặt giúp tôi.

 

Chồng vở bài tập kia đã che khuất một nửa tầm nhìn của tôi, tôi phải khó khăn lắm mới nhìn qua được.

 

Và thứ đập vào mắt tôi chính là đôi tay thon dài của anh ta.

 

Tôi cầm lấy điện thoại của tiểu trà xanh, mở ra là một loạt đoạn hội thoại giữa hai người họ.

 

Thậm chí từ lúc tôi vừa đi làm sáng nay cho đến lúc đến đây, họ vẫn còn nhắn tin.

 

Đoạn Dịch: "Trì Tự, tối qua em không nhắn tin cho anh chứ?"

 

Tên của tiểu trà xanh nghe cũng khá êm tai.

 

Fish: "Không có nà, làm sao vậy?"

 

Cái cách nhắn tin này, từ "nà" kia, một cô gái như tôi cũng không thể làm nũng tự nhiên như vậy được.

 

Một thằng đàn ông mà lại dùng từ ngọt ngào như vậy sao?

 

Đoạn Dịch: "Lần trước em bảo em bị bệnh, anh đã đến nhà em nhưng mà sao em lại nhẫn tâm để anh đứng ngoài cửa thế?"

 

Fish: "Em không muốn phá hoại tình cảm của anh và chị."

 

Ôi chao, chậc chậc chặc chặc.

 

Đoạn Dịch ngốc nghếch, chẳng phải vì cậu ta sợ anh phát hiện ra cậu ta là con trai thôi sao!

 

Nếu lúc này tiểu trà xanh đang vênh váo, rung đùi ngạo nghễ nhìn tôi thì tôi nhất định sẽ không do dự mà hất cà phê vào mặt cậu ta, rồi thêm hai mươi cái Như Lai Thần Chưởng nữa.

 

Nhưng tiếc thay, cậu ta lại ngồi rất ngoan ngoãn trước mặt tôi, thậm chí còn gọi cho tôi một phần bánh Black Forest.

 

Cậu ta còn biết cả sở thích của tôi nữa sao?

 

Tôi đột nhiên ngồi lùi lại, nhìn cậu ta đầy cảnh giác.

 

"Không lẽ... cậu muốn chúng ta sống chung ba người?"

 

Tiểu trà xanh lại mỉm cười, nụ cười làm lộ cả chiếc răng khểnh nhỏ xinh, khiến tim tôi suýt tan chảy.

 

"Tôi không có khẩu vị nặng như vậy đâu."

 

"Vả lại, anh ấy không biết tôi là con trai."

 

Tôi nhìn vào khuôn mặt ngây thơ vô tội này, rồi đột nhiên bắt đầu lướt ngược lại lịch sử trò chuyện.

 

Có rất nhiều tin nhắn, nên tôi trực tiếp sử dụng chức năng tìm kiếm trong lịch sử trò chuyện.

 

Tôi lướt đến ngày mà chú chó của tôi được hỏa táng.

 

Quả nhiên, đúng vào ngày đó, Đoạn Dịch đã bỏ lại người bạn gái đang đau khổ đến mức lệ rơi thành sông là tôi, lái xe đến nhà của tiểu trà xanh.

 

Hôm đó, tiểu trà xanh bị sốt cao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tieu-tra-xanh-thang-chuc-ky/chuong-4.html.]

 

[Truyện được dịch và biên tập bởi team Qi Qi, chỉ đăng tại tài khoản Me Qi Qi. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.♥️♥️]

Tôi mở đoạn tin nhắn thoại, giọng nói khàn khàn mang theo chút yếu đuối đáng thương, nghe mà đau lòng.

 

"Anh ơi... em khó chịu quá, cổ họng đau lắm..."

 

Tại sao lại là giọng nữ?

 

Tiểu trà xanh dường như nhận ra sự nghi ngờ của tôi, bình thản trả lời: "Dùng biến giọng."

 

Giọng của Đoạn Dịch hạ thấp: "Sao thế? Bị sốt à?"

 

Chắc chắn là anh ta đã lén lút gửi tin nhắn này ngay bên cạnh tôi.

 

Cơn giận trong lòng tôi vẫn còn, nhưng khi đọc đến những dòng tin nhắn phía sau, tôi đã hoàn toàn đông cứng.

 

Fish: "Thôi đi, chị ấy đang buồn, anh nên ở bên cạnh chị ấy nhiều hơn."

 

Đoạn Dịch: "Anh cũng mệt mỏi lắm, không hiểu nổi cô ấy."

 

Tôi lướt xuống dưới vài trang.

 

Đoạn Dịch: "Cô ấy không biết anh ghét con ch.ó đó đến mức nào, còn có cặp song sinh trong bức ảnh cũ, đứa em trai tên là Phỉ Tây, là bạn chơi hồi nhỏ của cô ấy. Đã bao nhiêu năm rồi mà bức ảnh vẫn còn để trong nhà."

 

Tôi tắt điện thoại.

 

Không còn tâm trạng để tiếp tục đọc nữa.

 

Tôi và Đoạn Dịch đã có bảy năm tình cảm.

 

Trong suốt ngần ấy năm, dù tôi có trẻ con hay gây rối đến đâu.

 

Dù anh ta có bao nhiêu mối quan hệ mập mờ bên ngoài, dù anh ta chưa từng thực sự lên giường với người khác.

 

Phỉ Tây là giới hạn của tôi và cuối cùng Đoạn Dịch cũng chạm tới giới hạn đó.

 

Phỉ Tây là bạn chơi hồi nhỏ của tôi, rất quấn quýt bên tôi, như một cái đuôi nhỏ bám chân. Chỉ là sau này chuyển nhà nên chúng tôi đã mất liên lạc.

 

Cậu ta không còn cười nữa mà nhìn tôi chằm chằm, dường như sợ tôi sẽ làm điều gì đó dại dột.

 

Tôi trả lại điện thoại cho cậu ta.

 

"Nếu tôi rời đi, cậu sẽ ở bên anh ta à?"

 

Tiểu trà xanh đáp: "Sao có thể chứ, tôi hoàn toàn không thích anh ta, chỉ đang đùa giỡn với tên cặn bã này thôi."

 

"Cậu có bệnh à? Cậu thật tàn nhẫn..." Mắt tôi cay xè, cúi xuống xúc một thìa bánh Black Forest, vị đắng lan tỏa trong miệng.

 

Tiểu trà xanh đột nhiên xin lỗi rất nghiêm túc, thành khẩn đến không ngờ: "Thật sự xin lỗi chị, tôi sai rồi."

 

Quá giỏi.

 

Thật tức cười, điển hình cho việc nuốt cay đắng vào lòng.

 

Tôi đứng dậy định rời đi, với giọng điệu như người từng trải nhẹ nhàng nói: "Cậu đừng làm vậy nữa, cậu còn trẻ, sẽ có người tốt hơn dành cho cậu."

 

Cậu ta nhìn sâu vào mắt tôi, rồi hỏi: "Vậy còn chị, chị sẽ chia tay với anh ta chứ?"

 

Tôi thở dài, đột nhiên muốn làm cậu ta khó chịu một chút.

 

Dù người trước mặt này tôi không ghét nổi, nhưng những gì cậu ta làm, tôi cũng không thể ưa nổi.

 

Tôi dùng một giọng hơi buồn bã nói: "Bảy năm tình cảm... đâu dễ nói chia tay là chia tay được."

 

Quả nhiên, tôi thấy trên gương mặt tiểu trà xanh hiện lên một thoáng lạnh lùng nhưng rất nhanh liền biến mất.

 

"Ồ, vậy sao? Xem ra... chị vẫn chưa tỉnh ngộ."

 

Cuối cùng cũng lộ đuôi cáo rồi, còn bảo không thích Đoạn Dịch.

 

Đồ đan ông tiểu tam mưu mô. Tiểu trà xanh trá hình bạch liên.

 

Tiểu trà xanh đang nghịch điện thoại, hoàn toàn không hay biết rằng tôi đã gán cho cậu ta biết bao nhiêu cái biệt danh và nhãn mác.

 

Tôi hừ lạnh một tiếng: "Bạn trai của người khác hấp dẫn đến vậy à?"

 

Nhìn vào gương mặt này, tôi đột nhiên nổi giận. Nếu bây giờ tôi chia tay với Đoạn Dịch, chẳng phải là trúng kế của tiểu trà xanh này rồi sao?

 

Không được, nếu cứ dễ dàng buông tha cho Đoạn Dịch, vậy thì tôi quá thiệt thòi rồi.

 

Không làm cậu ta chán ghét được thì cũng phải khiến cậu ta khó chịu đôi chút.

 

"Chia hay không, không cần anh lo."

 

Sắc mặt tiểu trà xanh trở nên khó coi, đôi mắt to tròn long lanh đột nhiên lóe lên sự lạnh lẽo.

 

Các mạch m.á.u trên mu bàn tay cũng nổi lên.

 

Cái vỏ bọc bình yên giả tạo này, dường như sắp vỡ tan ngay lúc này.

 

Tuy nhiên, tiểu trà xanh rất nhanh đã lấy lại được cảm xúc, trên mặt lại xuất hiện nụ cười rạng rỡ.

 

"Vậy tốt rồi, chị à, sau này đừng trách tôi không nhắc nhở chị nhé."

 

Cậu ta đi vòng qua trước mặt tôi, quay lưng về phía cửa và nhìn thẳng vào tôi,

 

"Tương lai còn dài, ngày sau gặp lại."

 

Hết chương

 

Nhóm dịch: Team Qi Qi

 

Edit: Heoboo

 

Beta: Ngọc Kỳ

Loading...