Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tiểu Trai Tinh Cùng Nhóm Phu Quân Của Nàng - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-09-06 16:01:48
Lượt xem: 76

1.

Một hôm, ta khoe với rong biển ở bên cạnh: "Ý trung nhân của ta sẽ cưỡi thất thải tuờng vấn, cầm trâu châu của ta, yêu ta."

Rong biển cười nhạo: "Ý trung nhân của ngươi là một tiểu tặc sao?"

Ta giận giữ, cãi nhau với nó.

Đúng lúc này, ở nơi xa đột nhiên lóe lên ánh kiếm và những bóng đen không ngừng va chạm, có người đang đánh nhau.

Trong nháy mắt, ba nam tử bất phàm xuất hiện trước mặt ta.

Thoạt nhìn là đang chạy về phía ta.

Nôi tâm ta mừng như điên.

Ba trăm năm, cuối cùng ta cũng có phu quân rồi!

Nhưng mà ba người này mỗi người một vẻ, chọn ai thì tốt hơn đây?

Thật khiến người ta đau đầu.

Một giây sau.

Bạch y công tử dịu dàng không nhiễm bụi trần sờ sờ vào vỏ ta nói:

“Ta đến trước tiên.”

Thiếu niên y phục tươi sáng, tràn đầy anh khí tức giận ôm lấy vỏ ta gào lên:

“Ta là người chạm vào trước!”

Tuyệt sắc mỹ nam đẹp tựa thần tiên siết chặt vỏ của ta:

“Ta đã lấy trước rồi.”

Sau đó, ba bàn tay thon dài gần như cầm chặt lấy trân châu của ta.

Rong biển ở bên cạnh bị trận chiến này dọa đến mức không dám đánh rắm.

Trân châu là nội đan của ta, ta lập tức bị siết đến không thở được.

Ta tức giận hết lớn: "Các ngươi không biết phép tắc lễ nghi gì sao?!"

"Cái gì, tiếng hét ở đâu ra vậy?"

"M* nó, còn sống sao?"

Mỹ nam không hổ là mỹ nam, dáng vẻ chửi bậy của bọn họ cũng văn nhã như vậy.

Lời nguyền ứng nghiệm.

Trong nháy mắt ta bị bọn hắn mê hoặc thành thiểu năng.

Sau đó ta thẹn thùng cười, nói: "Ta từ nhỏ đã không có chồng, ta có thể cùng các chàng mãi mãi ở bên nhau không?"

"..."

Ba người một vẻ mặt một lời khó nói hết, sau đó bọn hắn xem nhẹ sự tồn tại của ta bắt đầu thảo luận.

"Sư phụ chỉ sai chúng ta lấy trân châu Nam Hải, cũng không có nói con trai lớn Nam Hải đã thành tinh. Cứ như thế lấy trân châu của nó đúng là không quá lễ phép." Công tử văn nhã khổ sở nói.

"Đúng là hung ác, không thì cứ khiêng luôn con trai tinh này đi, về sau rồi nói?" Thiếu niên tràn đầy anh khí đề nghị.

"Ta không có ý kiến. Chỉ là, nhiệm vụ lần này tính trên đầu ta." Nam tử tuyệt mỹ trầm ngâm nói.

Sau đó, ba người yên lặng nhìn nhau rồi lại đánh nhau.

"Các chàng đừng đánh! Cứ như vậy sẽ c.h.ế.t người đấy!"

Ta ở bên cạnh gấp gáp.

Bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là phu quân, ai bị thương ta cũng đều đau lòng.

Đúng lúc này, mây đen kéo tới, đáy biển xuất hiện từng xoáy nước.

"Phàm nhân lớn mật, tự tiện xông vào Bất Dạ Thành của ta là muốn làm gì?"

Cuối cùng ba người đang đánh nhau cũng dừng lại, khuôn mặt trang nghiêm.

"Không được, vẫn gặp phải Hải Yêu."

"Sư huynh, mau bày trận!"

Hải Yêu là vương của Bất Dạ Thành Nam Hải, pháp lực hắn cao cường, không ai không sợ.

Chẳng qua ba người không hổ là sư huynh sư đệ.

Thấy Hải Yêu dẫn đầu tấn công, bọn hắn phối hợp rất ăn ý.

Một người bày trận, một người dẫn đầu.

Một người không quên ôm lấy ta.

Ta nằm trong lòng thiếu niên anh khí, cảm thấy rất thỏa mãn, không kìm lòng được hỏi: "Phu quân, chàng tên là gì?"

"Ta tên Tư Đồ Cảnh, không đúng, ai là phu quân của ngươi!"

Ta bĩu môi, có lòng tốt khuyên: "Phàm nhân ngu xuẩn, nếu muốn sống thì vẫn nên làm phu quân của ta thì tốt hơn."

Y dừng lại.

Thế cục trước mắt đúng là hai sư huynh của y bị hải yêu đánh đến không cách nào đánh lại, không có chút phần thắng nào.

Chẳng quan thiếu niên hơi nhướng mày, cuối cùng vẫn lựa chọn gia nhập cuộc chiến.

Mà Hải Yêu ứng phó với ba phàm nhân tu tiên vẫn nhẹ nhàng như thưởng.

"Phàm nhân dốt nát, mau thả tiểu trai tinh xuống! Bản vương sẽ tha cho các ngươi một mạng!"

Thiếu niên vừa ôm ta, vừa thi pháp nhưng đến cùng vẫn là phí sức.

Rất cuộc y cũng nói: "Được được được, tiểu Trai tinh, chúng ta đồng ý làm phu quân của người là được, xin ngài thương xót cứu chúng ta đi."

Ta tà mị cười.

Ta chỉ thích những nam nhân thực thời.

"Hải Yêu ca ca, đừng đánh! Ba người này đều là phu quân mới cười của muội."

Chỉ thấy công tư văn nhã với mỹ nam tử tuy bị đánh đến chật vật nhưng khi nghe những lời này, mặt bọn hắn vẫn lúc xanh lúc đỏ.

Hải Yêu chậm rãi thu tay, gương mặt đẹp nhăn lại, hỏi:

"Tiểu trai tinh, muội thực sự muốn rời khỏi Bất Dạ Thành sao?"

"...Phải."

"Tiểu trai tinh, thế giới bên ngoài rất nguy hiểm, ta không bảo vệ được muội."

"Không sao, nhóm phu quân của muội sẽ bảo vệ muội!"

2.

Cuối cùng ta cũng được toại nguyện, nằm trong lòng Tư Đồ Cảnh rời khỏi Bất Dạ Thành ta đã sống ba trăm năm.

Chắc là vì hoàn thành nhiệm vụ sư huynh sư đệ ba người không vội vã lên đường.

Bọn hắn dựng bếp nướng ở bên cạnh biển, nướng chút hải sản nhặt bên bờ.

Ta ngửi được mùi thơm của đồng loại, nước mắt không tự chủ trào ra từ miệng.

Tư Đồ Cảnh chế nhạo ta: "Thèm ăn sao? Chẳng lẽ trai tinh còn ăn được thứ này? Miệng của nàng ở đâu?"

Ta không để ý đến y.

Bây giờ ta cảm thấy hứng thú với hai vị phu quân chưa tiếp xúc kia hơn.

Thế là, ta chuẩn bị tinh thần nhảy vào trong lòng phu quân đẹp nhất: "Vị phu quân này, chàng tên gì?"

Khóe miệng hắn ta co rút, bất đắc dĩ đáp: "Cơ Hành."

Sau đó, hắn ta cười lạnh.

Ý đồ xấu nhét ta vào trong n.g.ự.c công tử văn nhã đang nướng thịt.

"Sư đệ lại hồ nháo."

Vì vậy công tử văn nhã dịu dàng giơ tay đón ta, bất đắc dĩ cười:

"Trai tinh cô nương, ta tên Sở Việt. Bọn họ đều là sư đệ của ra. Chúng ta là đệ tử nội môn Tiêu Dao Tông, cô nương có nguyện ý theo chúng ta về Tiêu Dao Tông không?"

Ta điên cuồng cầm lấy vỏ sau đó gật đầu.

"Nguyện ý, nguyện ý! Chờ ta đến môn phái của các chàng, bốn người chúng ta nhanh chóng bái đường thành thân có được không?"

Lần này, Sở Việt cũng bị ta làm cho đen mặt.

Cơ Hành ở bên cạnh vừa rắc gia vị, vừa thở dài: "Sao tiểu trai tinh này lại như lang như hổ vậy."

Tư Đồ Cảnh vừa cảm động gật đồng, vừa không quên cho ta ăn chút linh thủy.

Ta cảm động đến nước mắt rưng rưng.

Ba vị phu quân của ta, mỗi người một vẻ, tính cách cũng khác nhau.

Ta cũng không dám nghĩ về sau sinh sống với bọn họ có bao nhiêu hạnh phúc.

3.

Sau khi cơm nước no nê, ba người lại bắt đầu suy nghĩ tới ra.

"Tiêu trai tinh, cô nương có thể biến thành hình người không? Hình thể của cô nương... khổng lồ, mang theo thực sự không tiện." Tư Đồ Cảnh uyển chuyển nói.

Ta thành thật lắc đầu:

"Hải Yêu ca ca nói tu vi của ta không đủ, vẫn chưa thể hóa thành hình người."

Sở Việt thở dài, nói: "Trai lớn cần nước, xem ra chỉ có thể đem cô nương ở trong vạc nước."

Cái gì?

Vậy sao ta có thể dán dán với nhóm phu quân chứ?!

Cơ Hành là người thuộc nhóm hành động.

Hắn ta không nhịn được ném ta vào túi Càn Khôn, bên trong có vạc nước vừa chuẩn bị xong.

"Tiêu Trai tinh, chờ ở đây."

Lại dám quẳng ta?

Phu đức như thế khiến ta tức chết!

Thế là dọc đường đi đến Tiêu Dao Tông, ta đều nói liến thoắng nam đức cho Cơ Hành.

"Nhị phu quân, sau này chàng gả cho ta, chính là gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó, thê tử chính là trời."

"Ta nói chàng đi hướng đông chàng tuyệt đối không được đi về phía tây, về sau không được vô lễ với ta như thế."

"Đúng rồi, sau này chàng không được đánh nhau với Đại sư huynh với Tam sư đệ của chàng. Dù sao sau này hai người đó sẽ là Đại phu quân với Tam phu quân của ta, hậu viện hài hòa một chút vẫn tốt hơn."

...

"Trai tinh c.h.ế.t tiệt, rốt cuộc người nói xong chưa?!"

Rốt cuộc Cơ Hành không chịu nổi, không nói hai lời ném ta cho Sở Việt.

Sở Việt đang ngự kiếm, suýt chút nữa bị ném đến nội thương.

Cúi đầu nhìn xuống, phát hiện hung khí là ta, hai mắt tối sầm.

"Đại phu quân, chàng không sao chứ?"

Hắn nhìn thấy sự đau lòng của ta.

Hắn gượng cười, an ủi: "Ta không sao. Ngược lại là cô nương, có bị ném hỏng không?"

Ta lắc đầu, thừa cơ đang ở trong n.g.ự.c hắn thì cọ tới cọ lui, cảm thấy cơ bụng của hắn thật chắc.

Hắn thở dài, nhẹ nhàng ngăn ta lại.

"Đúng là không nghe lời."

...

"Thật đáng thương."

Đáng tiếng câu cuối cùng này nhẹ nhàng ta nhanh vào trong gió khiến ta nghe không rõ.

4.

Trên đoạn đường quay về cuối cùng, ta được an trí trong vạt áo Sở Việt.

Hắn dùng thuật thu nhỏ, thuật dưỡng ẩm, thuật cấm ngôn,... lên ta.

Hai vị phu quân khác cũng chấp nhận hành vi hoang đường này.

Phản, phản rồi.

Mọi thứ thay đổi rồi.

Ta bị nhóm phu quân bắt nạt.

Ta rầu rĩ không vui một ngày, rốt cuộc cũng tiếp nhận chuyện nhóm phu quân của ta chắc đều là người độc ác.

Nhưng ta cũng không xì hơi.

Ừm.

Đàn ông tốt đều là do dạy dỗ.

Ta có lòng tin khiến ba xú nam nhân này biết cái gì gọi là trời đất bao la, lão bà là lớn nhất!

Có thể thấy ánh mặt trời lần nữa thì ta đã xuất hiện trong một cung điện xa lạ, còn bị một lão già thối tha nâng trong tay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tieu-trai-tinh-cung-nhom-phu-quan-cua-nang/chuong-1.html.]

"Đây là con trai lớn Nam Hải?"

Tiếng nói của lão già thối tha trầm thấp, ánh mắt tĩnh mịch, từ trước đến nay ta chưa từng cảm thấy khủng hoảng như vậy.

Lại thấy, ba vị phu quân của ta đều cung kính quỳ gối phía dưới.

"Đúng vậy, sư phụ."

Bọn hắn trăm miệng một lời.

Lão nam nhân tán thưởng gật đầu: "Rất tốt, lần này suy huynh sư đệ ba người các con đồng tâm, không làm nhục sứ mệnh, vi sư rất vui mừng. Chẳng qua cuối cùng vẫn không phân thắng bại, vậy đợt tuyển vị trí chưởng môn vẫn là bàn lại sau."

Ta cảm thấy mê mang.

Ta đúng là thẻ đánh bạc cho bọn hắn cạnh tranh chức chưởng môn sao?

Nam nhân lại vung tay lên, để cho bọn họ rời đi.

Ta điên cuồng hét lớn: "Phu quân! Các chàng đừng đi! Đừng bỏ ta lại!"

Sắc mặt ba người lập tức ngưng trọng nhìn ta, trong mắt lộ ra sự không đành lòng.

Lão nam nhân nhíu mày, hỏi: "Không nghĩ tới con trai lớn Nam Hải lại thành tinh, các con vì chiếm lấy nó cũng coi như không chừa thủ đoạn nào, ai là phu quân của nó?"

Ta tức giận chửi ầm lên: "Lão đầu vô sỉ, ba người bọn họ đều là phu quân của ta! Nhanh trả lại ta cho bọn họ!"

Lão già thối tha có chút bất mãu nhíu mày, răn dạy đồ đệ: "Ba người các ngươi đều có tình cảm với Nhu Nhi vậy mà lại quay đầu vì đạt được mục đích mà bán rẻ nhan sắc. Ta đúng là dạy dỗ được ba đồ đệ tốt!"

Ta cũng không có ngu.

Ta bén nhạy bắt được một cái tên.

Nhu Nhi.

Nàng ta là ai?

Tư Đồ Cảnh đổ mặt, giải thích: "Sư phụ, chúng con không bán rẻ nhan sắc, là con trai tinh này tự mình dính sát... đúng là không nói được!"

Ngược lại, Sở Việt với Cơ Hành bên cạnh rất trầm ổn.

"Sư phụ, chúng con cũng không phải vì đạt mục đích mà không chừa thủ đoạn nào, chỉ là tình thế bức bách." Sở Việt bình tĩnh nói.

"Chỉ cần có thể chữa khỏi Nhu Nhi, mạng cũng có thể lấy huống chi là nhan sắc?" Cơ Hành kiên định nói.

Mặc dù ta có ngu dốt đi nữa, cũng nhìn ra trong lòng ba vị phu quân của ta đã sớm có người khác.

Chắc là... cùng một người.

Không trách bọn hắn vẫn luôn đánh nhau.

Hóa ra là tình địch.

Vậy ta là cái gì?

Pháo hôi sao?

Cảm giác thất tình cảm giá đau quá, đau quá.

Ta kìm lòng không đặng bắt đầu khóc lớn, chảy ra dịch nhầy, khiến lão già thối tha chán ghét hất ta ra.

Ta bị hung hăng đập xuống đất, chiếc vỏ cứng cũng bị đập vỡ, lộ ra một khe hở.

Tư Đồ Cảnh sốt sắng ôm lấy xem xét ta, lại thuận thế cầu khẩn nói: "Sư phụ vừa mới đồng ý với đồ đệ tuyệt đối sẽ không tổn thương đến tính mạng của trai tinh!"

"Đồ đệ ngu, vi sư cũng không phải là người tàn nhẫn như vậy."

Tư Đồ Cảnh yên lòng, sắc mặt Sở Việt với Cơ Hành cũng tốt hơn chút.

Lúc ba người rời đi, bọn họ quay lại chăm chú nhìn ta.

Mang theo thương xót, không đành lòng, áy náy,...

Mà ta chỉ lặp đi lặp lại một câu kia:

"Phu quân, các chàng đừng bỏ ta lại!"

5.

Nhưng đến cùng ta vẫn bị bỏ lại.

Ta được an trí ở trong vại nước thu hẹp, không thấy ánh mặt trời.

Mỗi ngày chỉ có hai nha hoàn đến đổi nước, cho ăn.

Nơi này thật nhàm chán, còn không bằng lúc trước ở dưới đáy biển.

Ai, muốn gặp rong biển.

Dù có bị nó tiếp tục chê cười cũng tốt.

Ai, muốn gặp Hải Yêu ca ca.

Hắn luôn để ta tùy ý quấy rối trong cung điện hắn.

Ai, muốn gặp Hải công chúa.

Mặc dù nàng ấy từng mắng ta là con trai tinh ngủ nhất trên thế giới.

Nhưng có lẽ, ta thực sự...

Nếu không làm sao bị người ta bán còn thay người ta đếm tiền đâu?

Nghĩ tới đây, nước mắt của ta lại như lũ lụt vỡ đê, trôi xa nghìn dặm.

Đáng đ.â.m ngàn đao.

Cả ba phu quân, sao lại không có một người nào tốt.

6.

Ngày hôm đó, hai nha hoàn đang thay nước cho ta thì nói chuyện.

"Con trai lớn này thật nặng, lần nào đổi nước cũng không dễ dàng gì."

"Nếu không sao lại gọi là con trai lớn chứ?"

"Ai, ngươi nói xem tiểu thư Nhu Nhi sẽ gả cho vị công tử nào?"

"Này cũng rất khó nói. Chưởng môn rất yêu ái nữ mới đem chức chưởng môn với vị nữ tế buộc chung một chỗ, được chức chưởng môn mới lấy mỹ nhân. Đến giờ ba vị công tử đã tranh đấu nữa năm, lên trời xuống đất là để tìm phương thuốc hiếm chữa bệnh cho Nhu Nhi tiểu thư nhưng hiện tại vẫn chưa phân thắng bại."

"Ba vị công tử với Nhu Nhi tiểu thư là thanh mai trúc mã, ba vị đấy đều có tình cảm với tiểu thư. Ta thấy bọn họ cũng không quan tâm chức chưởng môn mà là vì cưới Nhu Nhi tiểu thư nên mới liều mạng như vậy."

"Có đạo lý, dù sao chưởng môn yêu thích nữ nhi, nhất định sẽ đưa đến thứ tốt nhất cho Nhu Nhi tiểu thư."

"Mặc dù Nhu Nhỉ tiểu thư sinh ra yếu ớt nhưng mệnh tiểu thư thật tốt, nhiều người yêu thương tiểu thư. Chỉ là đáng thương tiểu trai tinh ngươi, vô duyên vô cớ bị vạ lây."

"Ngươi cũng đồng cảm với nó à?"

"Ừm."

"...Cũng không giấu giếm, ta cũng cảm thấy thế?"

Sau đó, các nàng nhìn ta thở dài.

"Tiểu trai tinh, đời sau ngươi cẩn thận chút, đừng lại để người khác bắt được."

Trong lòng ta thở dài.

Nếu lúc đó người sờ trâu châu của ta là các nàng thì tốt rồi.

Nghĩ tới đây, ta không nhịn được nước mắt nước mũi khóc lóc kể lể:

"Huhuhu các tỷ tỷ mỹ nữ, về sau các ngươi tuyệt đối không nên tin tình yêu, ta chính là bị tình yêu lừa gạt mà đi đến kết quả thế này!"

"Ngươi, ngươi, ngươi... nói được sao?"

"Cái này thì có gì mà ly kỳ? Người đời đều hiểu lầm với ta, mặc dù nước mắt con trai lớn không biến thành trân châu nhưng trai lớn có thể nói chuyện!"

"Được rồi. Một tiểu trai tinh như người làm sao có thể hiểu được tình yêu?"

"Đúng thế, đúng thế."

Ta lại thâm trầm nói: "Hỏi thế gian tình là gì?!"

Các nàng thở dài.

"Đúng là hết thuốc chữa, thời đại này ngay cả trai tinh não cũng toàn yêu đương."

7.

Liên quan đến câu hỏi não ta có tình yêu không.

Ta chìm sâu dưới đáy nước suy nghĩ rất lâu.

Cuối cùng phát hiện, ta phát hiện ra rằng ta thực sự có vẻ như vậy.

Biết rõ mục đích không tốt của nhóm phu quân, đại khái là muốn trân châu của ta.

Lại vẫn làm việc nghĩa đi theo bọn hắn, nghĩ muốn dùng tình yêu cảm hóa hết tất cả.

Ta cũng đã nói với bọn hắn.

Trân châu của ta chỉ có một viên.

Đó chính là nội đan của ta, không có nó ta sẽ chết

Đang bi thương, đột nhiên trong phòng truyền đến một âm thanh bé nhỏ.

Sau đó, ta nghe được một giọng nói quen thuộc.

"Này, tiểu trai tinh, ta cứu ngươi ra ngoài."

Ta vội vàng nổi lên mặt nước.

Là Tư Đồ Cảnh!

Hướng Dương Ngược Nắng

Ta vẫn còn đang tức giận, không nhịn được mắng y:

"Đồ chó dối trá! Không phải ngươi còn phải dựa vào ta để cứu Nhu Nhi tiểu thư các người yêu mến sao? Còn cứu ta làm gì?"

Thiếu niên lại luống cuống đỏ mặt.

"Ngươi, ngươi, ngươi... biết hết sao?"

Ta giả bộ thần bí: "Hừ! Bổn tiểu thư không chỗ nào không biết. Khuyên các người chút, Tiêu Dao Tông không nên sinh ý đồ xấu, cẩn thận ta bảo Hải Yêu ca ca diệt hết các ngươi!"

Tư Đồ Cảnh lại cười khổ, y tràn đầy áy náy nhìn ta:

"Mấy ngày nay ta xem sách thuốc. Hóa ra con trai lớn Nam Hải tu luyện thành tinh chỉ có một viên trân châu, cũng chính là nội đan, không có nó ngươi sẽ chết. Xin lỗi, đều là do ta không tốt nhưng cho tới bây giờ ta vẫn không muốn tổn thương tính mạng của ngươi!"

Ta cười lạnh nói: "Vậy không có trâu châu của ta, Nhu Nhi tiểu thư của người phải làm sao bây giờ?"

Nghe vậy, y có chút hồn bay phách lạc, hiển nhiên là chưa từng nghĩ đến chuyện sau này.

Nhưng sau đó, y lại lộ ra nụ cười buông bỏ:

"Ai cũng có thiên mệnh của mình. Cho dù ta thích nàng ấy bao nhiêu cũng không thể vì vậy mà làm hại người vô tội."

Ta nhìn Tư Đồ Cảnh rất lâu.

Nội tâm không khỏi xem trọng y vài phần.

Không nghĩ tới trong ba vị phu quân vẫn có người bình thường.

Ánh mắt của ta không quá kém nha.

8.

Tư Đồ Cảnh dùng phép thuật thu nhỏ ta, giấu trong vạt áo.

Y chuẩn bị đưa ta về Bất Dạ Thành, Nam Hải trong đêm.

Nhưng không nghĩ đến, còn chưa rời khỏi Tiêu Dao Tông đã phát sinh bất trắc.

Dưới ánh trăng trong trẻo, hai bóng người quen thuộc ngăn bọn ta lại.

"Sư đệ muốn đi đây vậy?" Sở Việt vẫn mặc áo trắng như cũ, dịu dàng cười nhưng ý cười không đến đáy mắt.

"Trong n.g.ự.c giấu cái gì?" Cơ Hành cầm kiếm trong tay đứng đấy, lười biếng nhướng mi, khắp người lộ ra vài phần lệ khí.

Sắc mặt Tư Đồ Cảnh tái nhợt, xiết chặt nắm đầm.

"Các sư huynh, có thể tránh ra không?"

Sở Việt cười lắc đầu: "Sư để, buông tha đi, đệ không đánh lại được chúng ta."

Cơ Hành bên cạnh không nói một lời, yên lặng rút kiếm ra.

Nhất thời bầu không khí trở nên giương cung bạt kiếm, động cái là chiến tranh bùng nổ.

Tư Đồ Cảnh nhìn hai sư huynh của mình, giải thích từng câu từng chữ: "Tiểu trai tinh chỉ có một viên trân châu, không có nó nàng sẽ chết."

"Sư đệ, ta cũng không muốn làm hại người vô tội. Nhưng việc đã đến nước này thì cuối cùng vẫn phải lựa chọn." Sở Việt thở dài.

"Chúng ta đem trai tinh về chính là muốn cứu mạng Nhu Nhi, sao có thể còn một bước cuối cùng mà từ bỏ?" Cơ Hành lạnh lùng nói.

Nghe thế, ta rốt cuộc không nhịn được.

Dùng sức nhảy ra khỏi vạt áo Tư Đồ Cảnh, tức giận mắng to: "Các ngươi nhìn từng người các ngươi đang nói tiếng người sao?! Mạng Nhu Nhi của các người là mạng, mạng của ta không phải mạng sao?!"

"Hai tên cầm thú ra vẻ đạo mạo! Lừa gạt tình cảm của ta! Các ngươi sẽ c.h.ế.t không được tử tế! Thiệt thòi mối tình thắm thiết của ta với các ngươi, đúng là lãng phí!"

Sau khi trút hết sự bất mãn, ta mới phát hiện tất cả mọi người đang trợn mắt há mồm nhìn ta.

Trong mắt bọn họ hiện lên sự không tin với kinh hãi.

Ta muộn màng cúi đầu xuống, lại nhìn thấy cánh tay trắng nõn bóng loáng đến phát sáng của mình.

Cánh tay...

Từ từ đã.

Cánh tay??!

Vậy mà trong lúc mấu chốt này ta lại hóa thành hình người rồi!!!

 

Loading...