Tiểu Tướng Quân Nhà Ta Vẫn Tuấn Tú Nhất - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-11-01 16:02:30
Lượt xem: 809
Thẩm Khiêm ngày thường giả vờ ra vẻ quân tử, lúc này không ít người vẫn đứng về phía hắn.
Ta cũng không vội, chỉ vào những người nhà họ Thẩm đang xách nách mang về phía xa: "Không sao, mấy vị thúc bá, đường tỷ đường muội của ngươi đã về rồi, chúng ta có thể đối chất trực tiếp."
Cảnh tượng hỗn loạn không gì hơn thế này.
Mấy người thân thích nhà họ Thẩm của Thẩm Khiêm lúc đầu còn không chịu thừa nhận, sau đó liền chửi mắng ầm ĩ.
"Ngươi là nữ nhân đã đính hôn với A Khiêm, còn ai thèm lấy nữa? Cuối cùng chẳng phải vẫn phải gả cho A Khiêm sao?"
"Tiêu chút tiền của các ngươi thì đã sao, dù sao Hầu phủ cũng nhiều tiền, sớm muộn cũng là của A Khiêm!"
Ồ, hóa ra bọn họ còn có ý đồ này à.
Sắc mặt Thẩm Khiêm nhất thời biến đổi khôn lường.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Ta nhếch miệng cười: "Thẩm Thám hoa sau này đừng có giả vờ thanh cao nữa, buồn cười lắm."
Dân chúng vây xem cũng bắt đầu chỉ trỏ, lời lẽ đều nghi ngờ nhân phẩm của Thẩm Khiêm.
Thẩm Khiêm không giữ được mặt mũi, nhất thời nổi giận: "Đủ rồi! Là Thẩm gia ta vượt quá giới hạn, nhưng Quận chúa dám nói mình không có lỗi sao? Tòa nhà này, đồ vật này cũng không phải ta chủ động muốn. Quận chúa tự mình tặng người ta rồi lại muốn lấy lại, cũng không phải hành vi của quân tử!"
"Vậy thì sao?" Ta nhướng mày nhìn hắn, "Bản quận chúa vốn dĩ không phải quân tử."
Thẩm Khiêm không nói nên lời, hắn thật sự sốt ruột.
Ta lười quan tâm hắn, tiếp tục kiểm kê những thứ Hầu phủ đã tặng.
Cuối cùng Thẩm Khiêm không giữ được mặt mũi, dẫn người nhà họ Thẩm xám xịt rời đi.
Từ đó về sau, danh tiếng của Thẩm Khiêm cũng không tốt lắm, hắn lo lắng đến sứt đầu mẻ trán, cũng không đến trước mặt ta phát điên nữa.
Thời gian cứ vậy trôi qua thêm nửa tháng, thoáng chốc đã đến mùa xuân săn bắn.
Việc này hợp khẩu vị ta hơn so với làm thơ, vì vậy đến nơi ta liền dắt ngựa vào bãi săn.
Qua một mùa đông, thỏ rừng, cáo đều ra ngoài, ta nghĩ muốn làm cho mẫu thân một chiếc khăn quàng cổ, liền săn được ba con.
Vui vẻ đi ra ngoài thì oan gia ngỏ hẹp gặp phải Lục Uyển Thiền.
Nàng ta thậm chí còn chưa lắp tên, cứ thế cưỡi ngựa dạo chơi bên bìa rừng.
Vừa nhìn thấy ta, nàng ta liền nhíu mày: "Quận chúa không cảm thấy mình quá tàn nhẫn sao?"
"Tàn nhẫn?" Ta nhìn theo ánh mắt nàng ta đến con cáo trong tay tên gia nhân, nhất thời nghẹn lời.
"Não ngươi bị lừa đá rồi à? Đến tham gia săn b.ắ.n mùa xuân mà lại nói ta tàn nhẫn. Lục tiểu thư thiện tâm như vậy sao không đến trước mặt Hoàng thượng mà nói một câu tàn nhẫn đi?"
Các tiểu thư khuê các thường xuyên đấu đá ngầm, nếu người khác là Lục Uyển Thiền, chắc chắn không dám đối đầu với ta, dù sao gia thế cũng kém xa quá.
Cho nên thấy nàng ta ngu ngốc không biết tự lượng sức mình, ta cũng thường xuyên coi đó là trò vui, mắng cho vài câu cho xong chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tieu-tuong-quan-nha-ta-van-tuan-tu-nhat/chuong-4.html.]
Hôm nay cũng vậy, Lục Uyển Thiền nhất thời cứng họng, mặt đỏ bừng.
Ta thấy chán, lùi lại một bước định đi, phía sau lại có người đến.
Thiệu Lăng Tây hôm nay vẫn mặc một bộ cẩm bào màu đen, tay trái cầm cung, trong giỏ nhỏ của gia nhân đi theo sau đã chất đầy chiến lợi phẩm.
Chưa kịp đợi ta lên tiếng, Lục Uyển Thiền bỗng nhiên nức nở, trên gương mặt trắng nõn ướt đẫm nước mắt.
"Con cáo nhỏ thật đáng thương, Quận chúa thật sự không thể thả nó ra sao?"
Hả?
Ta quay đầu nhìn Thiệu Lăng Tây, rồi lại nhìn Lục Uyển Thiền, không hiểu lắm.
Người đến không phải loại ngu ngốc như Thẩm Khiêm, nàng ta đang diễn cho ai xem vậy?
Hơn nữa con cáo đó đã c.h.ế.t không thể c.h.ế.t hơn, thả nó ra thì sao chứ?
Thiệu Lăng Tây quả nhiên không để ý đến nàng ta mà đi qua, đôi mắt đẹp mang theo ý cười.
"Quận chúa thích cáo sao? Ta có hai tấm da cáo rất đẹp, nếu không chê xin hãy nhận lấy."
Ta nhìn tấm da cáo được đưa tới, quả nhiên lông bóng mượt, liền hào phóng nhận lấy, rồi tặng lại vài con gà lôi.
Lúc này Lục Uyển Thiền không khóc nổi nữa, nức nở nhìn Thiệu Lăng Tây.
"Thiệu tiểu tướng quân, ta..."
Thiệu Lăng Tây vẫn không để ý đến nàng ta, gật đầu với ta rồi cưỡi ngựa đi.
Ta vừa lòng đẹp ý đánh giá tấm da cáo vừa có được, cũng lười để ý đến Lục Uyển Thiền, dẫn gia nhân rời đi.
Chuyện xảy ra vào ngày hôm sau, không biết từ đâu lan truyền tin đồn nói ta bị từ hôn không cam lòng, nhớ thương vị hôn phu của người khác.
Danh tiếng của ta vốn đã không tốt, đi đâu cũng rất thu hút sự chú ý.
Lúc này các phu nhân tiểu thư không vừa mắt ta liền nhân cơ hội dựa vào tin đồn để chỉ trích ta.
Nào là tư thông, không giữ phụ đạo gì đó đều được nói ra hết.
Mẫu thân ta biết chuyện tức đến c.h.ế.t đi sống lại, khắp nơi dò hỏi, cuối cùng cũng moi ra được vị hôn phu trong tin đồn đó.
Thật không ngờ lại là Thiệu Lăng Tây.
6
Người tung tin đồn là ai tự nhiên cũng có thể đoán ra được.
Chỉ là không phải nàng ta không muốn gả sao.
Chưa kịp đợi ta đi tìm Lục Uyển Thiền tính sổ, Thiệu Lăng Tây đã trước mặt mọi người mời ta đi săn.