Tiểu zombie dịu dàng - Chap 2
Cập nhật lúc: 2024-10-05 18:20:18
Lượt xem: 64
May mắn thay, đám zombie khá dễ nói chuyện, chẳng mấy chốc toàn bộ tòa nhà đã để lại cho tôi.
Tôi đang vận chuyển túi lớn ra khỏi xe, thì nghe thấy một giọng nói từ phía sau.
"Nhóc, muốn làm người xấu không phải chỉ biết trợn mắt."
Tôi quay lại, thấy một người đàn ông mặc áo khoác đen đứng ở góc tường, tay cầm một điếu thuốc, ánh lửa lập lòe.
Hắn ta không sợ zombie sao?
Tôi định dạy cho hắn một bài học, vì vậy đi tới bên cạnh hắn, kéo tay áo hắn định cắn.
Nhưng nhìn thấy cánh tay đầy lông lá của hắn, cuối cùng không thể hạ quyết tâm.
So với anh thiếu niên, hắn kém xa về vẻ đẹp.
"Không thích tôi à?" Người đàn ông cười nhẹ.
Tôi liếc hắn một cái để cảnh cáo, không thèm để ý đến hắn nữa.
Sau đó, tôi kéo túi lớn, trèo lên tầng ba.
Đứng trước cửa nhà, tôi lại cảm thấy lo lắng không dám gõ cửa.
Bây giờ là thời kỳ đặc biệt, gõ cửa bình thường bố mẹ không chắc đã mở.
Tôi nhớ lại trò chơi mật mã thường chơi hồi nhỏ: "Gõ hai cái, vỗ một cái" lặp đi lặp lại ba lần, là mật mã độc quyền giữa tôi và bố mẹ.
“Cốc, cốc, vỗ."
“Cốc, cốc, vỗ."
“Cốc, cốc, vỗ."
Sau ba lần gõ, chờ khoảng ba phút, cửa mới mở hé một chút.
Tôi đứng ở góc anh thang, thấy mẹ cầm mảnh giấy trong túi hàng mắt ngấn lệ.
"Con gái à, con gái của mẹ vẫn sống." Bà giữ giọng thấp, nhưng sự kích động vẫn không ngừng trào ra.
Tôi lau khóe mắt ẩm ướt, ở gương cửa sổ thấy đôi mắt trắng đục, khuôn mặt dơ bẩn của mình.
Có lẽ không nên lộ mặt ra, nếu không làm họ sợ thì sao.
Sau đó, bố và mẹ cùng nhau đem hàng vào trong nhà.
Trước khi rời khỏi tòa nhà, cuối cùng tôi cũng không nhịn được nỗi nhớ, leo lên ống dẫn nước.
Trong lòng nghĩ, chỉ cần từ cửa sổ nhìn một cái, lại nhìn một lần nữa là được.
Bố mẹ ôm nhau khóc như mưa trong nhà, trên bàn còn đặt ảnh của tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tieu-zombie-diu-dang/chap-2.html.]
Tôi đang ngắm nhìn thì không biết có kẻ nào đó thổi một tiếng huýt sáo ở dưới.
Tôi cúi đầu, thấy hơi sợ độ cao.
Lỡ như bước hụt ngã xuống.
Trước mắt chỉ còn thấy người đàn ông kia đang cười với tôi.
Nụ cười chứa đựng sự chế nhạo.
3
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, bầu trời tối đen như mực, chỉ còn lại vài ánh sao lấp lánh.
Tôi chợt nhớ lại lời hứa với anh thiếu niên, vội vàng phủi bụi trên người, hoảng hốt lái xe về nhà anh.
Vừa bước vào cửa, đồng hồ trên đầu đang chỉ đúng mười hai giờ ba phút. Căn phòng vốn sạch sẽ gọn gàng giờ đã không còn nữa.
Thay vào đó là những mảnh kính vỡ và đồ đạc lộn xộn khắp nơi.
Có những zombie khác đã ghé qua sao?
Trong lòng tôi dâng lên cảm giác lo lắng khó tả.
Tôi lần theo mùi m.á.u đến phòng ngủ, anh đang nằm yên trên giường, cổ tay bên phải có một vết cắt lớn, m.á.u đang chảy ra không ngừng.
Máu đã lan ra trên sàn một khoảng khá lớn.
Có lẽ vì nghe thấy tiếng động khi tôi vào, anh mở mắt ra một cách mệt mỏi, trong mắt anh có sự tổn thương, cuồng loạn, nhưng nhiều hơn cả là sự dịu dàng.
“Tớ cứ tưởng anh sẽ không quay lại.” Giọng anh khàn khàn, rất yếu ớt.
Tôi hoảng loạn, tay chân lúng túng băng bó vết thương cho anh.
May mắn là vết cắt không sâu lắm, nhưng mùi m.á.u thì quá nồng, đã thu hút không ít zombie bên ngoài.
m thanh va đập liên tục vào cửa như một bản nhạc gọi hồn.
anh lắc đầu, mặt tái nhợt cười: “Sao em lại cứu anh, chân anh què, không thể chạy được.”
Tôi cố gắng kìm nén cơn buồn nôn vì máu, ngoan cố buộc một cái nơ lên cổ tay anh.
Rồi cõng anh lên.
Nếu không phải tôi về muộn ba phút, mọi chuyện có lẽ đã không diễn ra đến nỗi này.
anh ho lên hai tiếng, yếu ớt nằm trên lưng tôi: “Nhóm zombie , trong thế giới này, những kẻ như em thật đáng thương. Mười năm trước anh đã không đáng để sống, nhưng em thì khác.”
Tôi không nói nên lời.
Vào khoảnh khắc cánh cửa lớn của căn nhà bị đập vỡ, tôi nhảy ra khỏi cửa sổ phòng ngủ.