Tình đơn phương không một lời: Trớ trêu thay lại thích em - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-09-10 15:15:34
Lượt xem: 152
Trong phần bình luận có một dòng: Mạnh dạn dự đoán, Trác ca đang ám chỉ con ch.ó nào đó "ăn cháo đá bát", còn quay lại "cắn ngược".
Dòng bình luận này đã được Thẩm Trác like.
Tôi thật sự cạn lời, trước đây anh ta luôn tỏ ra ngây thơ vô hại, hóa ra đều là giả vờ, bây giờ để chọc tức tôi, đến cả mặt mũi cũng không cần nữa rồi.
Tiểu K an ủi tôi: "Chị Cún, chị đừng để ý đến anh ta, Thái tử hơn anh ta gấp trăm lần, cho dù phải làm chó, em cũng chọn làm chó cho Thái tử."
Trước đây chúng tôi cũng thường gọi anh ấy là "Thái tử" trong nhóm chat, rõ ràng là mang hàm ý mỉa mai "hoàng tộc", nhưng bây giờ tôi không còn nghĩ như vậy nữa, tôi nói với Tiểu K: "Anh ấy thật sự rất tốt, cậu "đu" một lần sẽ biết ngay."
Tiểu K lập tức từ chối: "Em tuổi Mão, em thà c.h.ế.t chứ không "gặm cỏ gần hang"."
9.
Chuẩn bị support sinh nhật cũng không cần phải chạy ra ngoài suốt ngày, mẹ tôi thấy tôi ngày nào cũng nằm ì ở nhà, liền lôi tôi đi tham gia một sự kiện kỷ niệm của một nhãn hàng.
Bình thường tôi toàn ở bên ngoài, chẳng mấy khi về nhà, mẹ tôi cũng bận rộn công việc, bà ấy khó khăn lắm mới muốn cùng tôi ra ngoài một chuyến, tôi cũng không nỡ từ chối.
Một ngày tốt lành
Sự kiện kỷ niệm của nhãn hàng được tổ chức rất hoành tráng, ngoài khách VIP, còn mời rất nhiều minh tinh đến tham dự.
Trong danh sách khách mời, tôi còn nhìn thấy tên của Thẩm Trác.
Ban đầu cứ tưởng tránh mặt anh ta rất dễ dàng, không ngờ đi vệ sinh cũng có thể đụng mặt.
Thẩm Trác nhìn thấy tôi, trên mặt lại lộ ra vẻ mặt như đang xem kịch vui.
"Đây chẳng phải là Thái tử phi của chúng ta sao? Nhanh như vậy đã bị Thái tử đá rồi à?"
"Hôm nay lại đến "liếm" ai đây?"
Tôi lười nói chuyện với anh ta, trực tiếp đẩy anh ta ra rồi quay về chỗ ngồi.
Trở về chỗ, mẹ tôi thấy sắc mặt tôi không tốt, liền hỏi tôi làm sao vậy.
Tôi nói: "Vừa nãy ở nhà vệ sinh thấy một người nôn mửa, con thấy hơi buồn nôn."
Mẹ tôi khẽ cười: "Mẹ đã tạo bất ngờ cho con này."
Sau đó, tôi nhìn thấy Thẩm Trác đi về phía bàn của chúng tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tinh-don-phuong-khong-mot-loi-tro-treu-thay-lai-thich-em/chuong-9.html.]
Tôi giật mình: "Mẹ, mẹ nói gì vậy? Mẹ mời Thẩm Trác đến à?"
Mẹ tôi nói: "Không phải con thích nó sao? Mẹ cố ý bảo ban tổ chức sắp xếp nó đến bàn chúng ta ăn cơm cùng con đấy."
Tôi nhất thời không biết nên khóc hay nên cười.
Giám đốc thương hiệu dẫn Thẩm Trác đến bàn của chúng tôi, khom lưng chào mẹ tôi: "Phu nhân dùng bữa vui vẻ."
Thẩm Trác nhìn tôi, lại nhìn mẹ tôi, có vẻ như sợ hãi vô cùng.
Anh ta luóng cuống giải thích với tôi: "Xin lỗi, tôi không biết..."
"Sao cô lại..."
Lần này đến lượt tôi cười lạnh: "Thẩm tiên sinh là đến dùng bữa với chúng tôi sao?"
"Nhưng tôi vừa nhìn thấy anh đã thấy ngán rồi."
Mẹ tôi kéo tay tôi: "Tử Kỳ, nói chuyện tử tế."
Vì vậy, tôi đổi giọng: "Thẩm tiên sinh tham gia sự kiện kỷ niệm của nhãn hàng, sao lại mặc quần áo lỗi mốt vậy?"
"Cần tôi cho anh mượn một bộ mới không?"
"À, xin lỗi, tôi quên mất người đại diện thương hiệu của họ là Tiêu Mộ Viễn, chắc chắn là sẽ không cho anh mượn đâu."
Sau một hồi mỉa mai của tôi, Thẩm Trác đã mặt mày tái mét, nhưng anh ta lại sợ đắc tội với nhãn hàng, không dám bỏ đi.
Nhìn bộ dạng lúc đối xử với fan thì ra vẻ ta đây là "ông trời", lúc đối xử với "phú bà" lại khúm núm nịnh nọt của anh ta, tôi thật sự không muốn ở đây thêm một giây phút nào nữa.
Tôi nói với mẹ: "Mẹ ơi, con thấy hơi khó chịu, con ra ngoài hít thở không khí trong lành một lát."
Sau khi tôi rời khỏi chỗ ngồi, Thẩm Trác lại cúi đầu ra sức nịnh nọt mẹ tôi.
Tôi đột nhiên có chút muốn khóc, không phải vì Thẩm Trác, mà là vì tôi nhớ đến đêm hôm đó, đêm mà họ debut.
Cơn mưa kim tuyến rơi xuống, đầu họ ngẩng cao, ít nhất là khoảnh khắc đó, mỗi người bọn họ đều từng chạm tay đến giấc mơ.