Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tình như gió xuân - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-09-20 21:11:29
Lượt xem: 308

7.

Nhưng ta thiên tính vạn tính, cũng không tính được vì hắn không có gia thế, thân phận , khi làm vị hôn phu của ta , hắn đã phải chịu nhục nhã đến mức nào.

Trêu chọc, cô lập, liếc xéo, cười nhạo...

Bọn người đó âm thầm đã kích Hạ Mục Ngọc, nói hắn đê tiện, được ta mua từ thanh lâu về, là một tên tiểu bạch kiểm chỉ biết mê hoặc ta.

Những việc nhục mạ Hạ mục Ngọc như thế, nhiều vô số kể.

Chính là tên Triệu Hổ lần trước bị giáo huấn, cùng những thân thích không chiếm được tài sản của ta liền đi truyền tin đồn.

Thậm chí lúc đi trên đường, đều có người dùng ánh mắt khác thường nhìn Hạ Mục Ngọc.

Hắn chỉ lạnh nhạt thờ ơ, dường như không hềquan tâm đến những lời đồn đãi đó.

Khi đó ta không biết những cảm giác mà hắn phải chịu, chỉ chăm chăm vào việc trông coi sản nghiệp, cả ngày vất vả buôn bán, không quan tâm đến vị hôn phu của mình.

Vì thế, càng ngày càng nhiều người càn rỡ quá phận, cho rằng ta chỉ là nhất thời chơi đùa với hắn, cũng không thực sự lo cho hắn.

Đến một lần bọn họ đi quá giới hạn , thực sự mạo phạm Hạ Mục Ngọc.

Hạ Mục Ngọc ra tay, đánh cho bọn họ răng rơi đầy đất.

Ta phải đi xử lý cục diện rối rắm của hắn gây ra, ta hiểu lầm, cho rằng hắn ra ngoài gây chuyện với người ta, cho nên nói không ít lời tổn thương hắn.

Hắn lại như cái hũ nút, nửa câu giải thích cũng không có.

Cho đến khi ta trong lúc vô tình nghe được Triệu Hổ phía sau bôi nhọ.

Ta muốn đòi công bằng lại cho hắn, ta giống như cọp cái dẫn hắn đến nhà Triệu Hổ, cho hắn đánh Triệu Hổ một trận để hả giận.

Mới đầu hắn không muốn ra tay, chỉ sững sờ đứng ở nơi đó, trên mặt không có cảm xúc, giống như người chịu khổ, chịu ủy khuất không phải hắn vậy.

Nhưng ta dắt lấy tay hắn, nhất định phải đòi công đạo lại cho hắn.

Ta nói: "Chàng là vị hôn phu của ta, sướng khổ cùng hưởng, bọn họ hôm nay dám đánh chàng, ngày mai liền dám g.i.ế.c ta,  người của Vạn gia chúng ta làm sao để con ch.ó con mèo đều có thể đến khi nhục?"

Hạ Mục Ngọc nhìn chằm chằm ta nửa ngày, nhẹ gật đầu.

Ta nói: "Chàng cứ đánh mạnh tay vào, đánh tới khi nào chàng vui vẻ thì thôi."

Sau đó Hạ Mục Ngọc đánh hai kẻ đó, đánh đến nằm liệt giường hai tháng.

Các thúc bá đến tận cửa muốn đòi công đạo cho Triệu Hổ, ta chống nạnh mắng ba tiếng đồng hồ không ngừng, bọn hắn còn muốn động thủ đánh hội đồng ta , Hạ Mục Ngọc che chở trước mặt ta, khí thế hung mãnh, có chút âm trầm.

Từ lúc đó, ta biết được hắn trời sinh thần lực.

Nhìn nam nhân thanh lãnh, dịu dàng ấy, lại có thể một cái đánh ngã một đống người.

Từ lần đó về sau dường như khoảng cách giữ ta và hắn bớt đi một chút, bởi vì trước đây trách oan hắn, nên lòng ta xấu hổ, chủ động thu hẹp khoảng cách với hắn.

Vào lễ thất tịch, ta dẫn hắn đi xem lễ hội náo nhiệt trong thành, dù chúng ta biết cả hai chỉ giả làm người yêu thôi, nhưng ta rất vui vẻ khi được rất nhiều người trên đường chúc phúc.

Từng câu, từng câu khen chúng ta trai tài gái sắc.

Từng câu, từng câu trăm năm hảo hợp.

Ta đỏ mặt, nghĩ một đằng nói một nẻo.

"Nếu không phải trời xui đất khiến, còn lâu ta mới chọn chàng."

Ta tuy nói như vậy, nhưng vẫn là kéo tay của hắn, khi đó ta cực kỳ kiêu ngạo , không muốn người ta nhìn thấu tâm tư.

"Dù sao cũng đến đây rồi, chúng ta thả hoa đăng đi?"

Hắn không nói gì thêm, tùy ý ta lôi kéo.

Chúng ta tới trễ, chỉ mua được một cái hoa đăng.

Ta viết lên mặt trước hoa đăng : Mong rằng sự nghiệp Vạn gia mãi mãi thịnh vượng, mọi chuyện trôi chảy hanh thông, tiểu nữ có thể duy trì phụ mẫu cơ nghiệp.

Ta nhìn Hạ mục Ngọc đang lặng lẽ chờ ta phía bên kia.

Ta ghi thêm vào tại mặt sau hoa đăng một hàng chữ.

"Hi vọng A Ngọc có thể tìm về ký ức, mọi việc về sau có thể bình an trôi chảy."

Viết xong hoa đăng, ta liền kéo hắn đến thả.

Ta không muốn để hắn nhìn thấy chữ ở mặt sau hoa đăng, nên đưa cho hắn mặt chính diện của hoa đăng để hắn thả xuống nước.

Ai ngờ lúc thả hoa đăng, hoa đăng ở giữa không trung xoay  một vòng, Hạ Mục Ngọc đã nhìn thấy những gì ta viết.

 

Giọng nói lạnh lùng của hắn, lần đầu tiên có chút ấm áp.

" Cảm ơn"

Ta mỉm cười. Trong tim như có từng gợn sóng nhẹ.

8.

Ta biết Hạ Mục Ngọc võ công cao cường, những kẻ khác cũng thông qua chuyện hôm trước mà biết được.

Nghic đến cuộc đụng độ với các thúc bá lần trước, ta muốn Hạ Mục Ngọc dạy chút võ công để ta phòng thân

Nhưng vẫn bướng như cũ :

" Chàng dạy cho ta đi, ta sẽ thưởng thêm tiền cho chàng!"

Cẩn thận nhớ lại, ta  kiêu căng điêu ngoa , chính là một nhà giàu mới nổi, toàn thân toàn ám mùi tiền , không coi ai ra gì.

Nhưng Hạ mục Ngọc vẫn đồng ý dạy cho ta.

Bây giờ cảnh còn người mất.

Ta đã nghèo khó đến mức đi làm nha hoàn để kiếm cơm ăn.

9.

"Hạ Tướng quân, bây giờ ngài đã lập chiến công hiển hách, đại nghiệp đã thành, có phải là nên cân nhắc việc cưới vợ hay không." Trên yến tiệc, một người đàn ông lên tiếng hỏi.

Người khác liền trêu ghẹo nói:"Huynh nói thế  là không đúng rồi, phải hỏi là Hạ Tướng quân cùng tiểu quận chúa khi nào mới mời chúng ta uống rượu mừng mới phải!"

ta đang rót trà run tay, làm đổ nước trà ra bàn. Mọi người đang nhìn tiểu quận chúa, bỗng chú ý đến ta.

"Nha đầu ngốc này từ đâu đến vậy!"

Ta như có nút thắt ở cổ họng, không trả lời được.

"Thật là mỹ nhân, đẹp quá à."

Vị đại nhân lên tiếng đầu tiên hình như rất có hứng thú , sau đó nói:"Còn đẹp hơn cả nha hoàn đang hầu hạ ta."

"Không biết tiểu quận chúa có thể đổi nha hoàn với ta hay không?"

Tim ta muốn vọt lên đến cổ họng.

Vô thức cầu nhìn về phía vị tiểu quận chúa kia cầu cứu

Trần Gia Ninh nhìn ta chằm chằm, giống như cười mà không cười, cũng không muốn giúp ta.

"Cái này cần phải hỏi vị cô nương này có đồng ý hay không."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tinh-nhu-gio-xuan/chuong-3.html.]

Ta cắn môi, ta lại như thế nào cự tuyệt.

Dù bây giờ , bọn ta không phải nô tịch, không có ký văn tự bán mình.

Nhưng đến cùng bọn họ cũng là người Đại Lương.

Người Quyền quý dã yêu cầu ,có người nào lại dám không đồng ý.

Huống chi chỉ là trao đổi, cũng không có yêu cầu gì quá đáng.

Ta chỉ có thể gật đầu

Hy vọng việc này nhanh chấm dứt, như thế sẽ không bị Hạ Mục Ngọc nhìn thấy .

Giọng nói lạnh lùng vang lên:

"Thẩm đại nhân, các cô nương đều là những người đáng thương trong chiến loạn, việc gì người phải làm khó họ như thế!"

Không khí dường như bị đóng băng trong giây lát

Trần Gia Ninh yêu kiều cười một tiếng:" Người đời đều nói Hạ Tướng quân sát phạt quyết đoán, lãnh đạm như nước, bây giờ e là không phải như thế."

Ta luôn có cảm giác trong lời nói của tiểu quận chúa có ẩn ý, nhưng không dám hỏi.

Có lẽ có đến hai người lên tiếng, vị Thẩm  đại nhân kia chủ động tìm cho mình một bậc thang.

Hắn ta lại quay lại chủ đề về Hạ Mục Ngọc và Trần Gia Ninh.

"Hạ Tướng quân, ngài giải vây cho tiểu nha hoàn này như vậy , bình dấm chua của tiểu quận chúa sắp tràn ra rồi đây này!"

Tinh ma ma sắp xếp chỗ hầu hạ cho ta, vỗ vỗ vai, ra hiệu ta tạm thời lui ra.

"Ta thở dài một hơi.

Tinh ma ma cũng không làm khó ta, chỉ nói :

"Ngươi là người mới đến, khó tránh khỏi không quen việc, về sau dần quen  là được rồi, hôm nay ngươi không cần phải ra tiền sảnh hầu hạ , ở phía sau chuẩn bị cho buổi yến tiệc được rồi."

"Ta gật đầu.

Ra phía sau làm công tác hậu cần cho yến tiệc.

Lòng ta như thắt lại, Nghĩ đến cấu hỏi của vị Thẩm đại nhân trước lúc ta ra ngoài .

Bọn họ sắp thành thân rồi.

Ta có chút thất hồn lạc phách, đi về phía sau bếp thế mà lại đi lạc đường."

"Sao lại đến phòng của ta?"   

Ta ngẩn ngơ, nhận ra mình đã lạc đường rồi,hơn nữa  Hạ Mục Ngọc còn đang nói chuyện với mình.        

Não của ta như ngừng hoạt động, cúi thấp đầu.        

"Tướng quân, ta chỉ nhất thời lạc đường."    

Ta có thể cảm nhận được  ánh mắt Hạ Mục Ngọc  rơi vào trên người ta.    

Hắn chỉ im lặng nhìn ta, cũng không mở miệng nói chuyện. 

"Nhà bếp thì đi theo hướng bắc."

"Hắn dường như không nhận ra ta.

Ta âm thầm thở dài một hơi, vâng lời hắn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Yến tiệc xem như đã bình yên vượt qua, ta cũng không muốn biết chuyện hôn sự của hai người bọn họ.

Nghĩ lại, ta cảm thấy đây là chuyện ta không nên suy nghĩ.

Dù sao, hai chúng ta bây giờ , một kẻ trên trời , một người dưới đất .

Dù ta khó lòng buông bỏ đoạn tình cảm này thì thế nào.

Hắn đã quên ta từ lâu rồi."

Khi Tiểu Đào trở về , tỏ vẻ vô cùng thần bí kể cho ta nghe chuyện nàng đã nghe ngóng được.

Ta một bộ hiểu rõ bộ dáng.

"Tướng quân cùng tiểu quận chúa có phải sắp thành hôn rồi không?"

 

Tiểu Đào thản nhiên nói:"Lúc trước ta cũng nghĩ rằng như thế, dù sao ai ai cũng nói vậythật không ngờ từ lúc ra ngoài vào lại buổi tiệc, sắc mặt tướng quân liền trở nên rất khó coi, lạnh lẽo dọa người."

"Chẳng phải là đang từ chối khéo tiểu quận chúa hay sao, tiểu quận chúa xứng đáng với người tốt hơn."

Tiểu Đào chống cằm, chân thành nói với ta :"Sau đó ta lại đi hỏi thăm, ngươi đoán ta nghe được những gì, Hạ tướng quân tuổi trẻ dũng mãnh nhưng lại không gần nữ sắc!"

"Ta thực sự nghi ngờ, Hạ Tướng quân không phải là thích đàn ông đó chứ!"

Kết luận này của Tiểu Đào dọa ta sặc một miệng lớn nước.

Theo bản năng phản bác:"Ai là đồng tính cũng được, nhưng hắn sẽ không đồng tính!"

Tiểu Đào trừng mắt nhìn ta, tò mò dò hỏi:"Sao ngươi lại nói như thế, chẳng lẽ là......"

Tiểu Đào nhìn ta chằm chằm làm tai ta nóng bừng, đỏ ửng.

Bởi vì ta nghĩ đến những hình ảnh không nên nghĩ đến trong đầu.

Ta cùng Hạ Mục Ngọc đã thành hôn, việc các cặp vợ chồng khác làm cũng làm rồi.

Khi đó hai ta thành thân,ai ngờ rượu giao bôi bị bỏ xuân dược, thế là ý loạn tình mê, một đêm sai lầm.

Vì thế ta cùng Hạ Mục Ngọc đã thành thân, cũng đã là vợ chồng chân chính.

Hạ Mục Ngọc là kiểu mặc quần áo thì gầy , cởi quần áo lại rất tráng kiện.

Việc trên giường càng không cần phải nói.

Tai ta ửng đỏ.

Ta nắm tay ho nhẹ một tiếng, nói:" Còn bé mà toàn nghĩ chuyện linh tinh!"

Tiểu Đào xoa xoa đầu, có chút chưa hiểu:"Ta chỉ là đang nghĩ ,chẳng lẽ ngươi từ sớm đã đi nghe ngóng, nếu không làm sao lại hiểu rõ Hạ tướng quân như vậy."

Ta bối rối, cảm giác mình có chút càng nói càng sai.

Ta chỉ có thể mập mờ :"Ta làm sao hiểu rõ được Hạ tướng quân cơ chứ, toàn là ta suy đoán thôi......"

Ta không muốn cùng tiểu Đào tiếp tục nói cái đề tài này, liền cầm lấy chậu nước chuẩn bị đi ra ngoài, lại nhìn thấy Hạ Mục Ngọc vô thanh vô thức đứng ở cổng.

Tiểu Đào kinh hồn bạt vía.

Ta thì tim muốn rớt ra ngoài.

Tiểu Đào sợ  mình bị phạt vì tội bôi nhọ thanh danh tướng quân, nói xấu tướng quân bị đoạn tụ, còn ta chột dạ vì  khi mới nãy nghĩ đến những cảnh tượng kia.

Hạ Mục Ngọc thản nhiên nói:"Không hiểu rõ ư?"

"Nàng với ta chung chăn chung gối nửa năm, bây giờ đã không còn hiểu nhau nữa phải không?”

Tiểu Đào hóa đá.

Ta ban nãy là hóa đá, giờ thì tượng đá vỡ luôn rồi.

Loading...