Tình Thân Giả Dối - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-10-31 11:35:53
Lượt xem: 34
Vì thế mấy hôm trước, kỳ nghỉ lễ Quốc tế Lao động, khi ba tôi yêu cầu cả nhà về quê dự đám cưới anh họ, tôi và mẹ tôi đều phản đối kịch liệt.
“Dù sao cũng là người một nhà, ba mươi năm trước khi học đại học, anh không có tiền đóng học phí, chính anh hai đã trồng lúa để nuôi tôi học...”
Ba tôi lại đem câu chuyện ân tình cũ ra, còn nhắc đến chuyện ồn ào dịp Tết vừa rồi:
“Lần đó làm căng quá, anh hai biết lỗi rồi, nói lần này sẽ xin lỗi đàng hoàng với chúng ta.”
Tôi quay đầu lườm mắt: “Xin lỗi kiểu gì? Đợi con c.h.ế.t rồi cho con vào gia phả à?”
Thái độ của tôi rất cương quyết, nhưng mẹ tôi tính vốn dịu dàng dễ chịu.
Ba tôi thuyết phục từ chỗ mềm yếu, cuối cùng cũng khiến hai mẹ con tôi đồng ý lên xe về quê.
Nhưng không biết vì sao, trên đường cao tốc, mắt tôi cứ giật không ngừng.
Trong lúc trả lời email, tôi nhìn thoáng qua tử vi, thấy nói tuần này tôi có thể sẽ gặp chuyện kỳ quặc.
Không hiểu sao, tôi lại mở tử vi của ba tôi xem, trong đó bảo rằng ông phải cẩn thận bí mật xưa bị lộ.
Chuyện gì kỳ vậy?
Tôi không bận tâm lắm, chẳng bao lâu thì xuống cao tốc, đến cổng làng.
Khi xếp hàng làm xét nghiệm, có một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi ở không xa, cứ nhìn chúng tôi cười.
Ông ta cúi đầu nhìn biển số xe của ba tôi, như đang xác nhận điều gì đó.
Rồi ngẩng lên nhìn tôi, quan sát từ đầu đến chân, nhe răng vàng cười với tôi, khiến tôi nổi hết da gà.
“Ba, đó là ai vậy?” Tôi vòng ra sau lưng ba, hất mắt về phía ông ta, “Cứ nhìn chằm chằm vào con.”
“Người trong làng thôi, có khi là họ hàng bên bác hai.”
Tôi quay lưng, bắt đầu trả lời tin nhắn của đồng nghiệp trong điện thoại, không để ý nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tinh-than-gia-doi/chuong-2.html.]
Vì đến muộn, chúng tôi vào thẳng tiệc cưới ở nhà bác hai.
Bác hai là người sĩ diện, sắp sẵn thịt cá linh đình, mời tận ba bốn mươi bàn, gần như cả nửa làng.
Tôi ngồi cạnh mẹ, tại một bàn gần bàn chính.
Sau Tết vừa rồi mẹ tôi bị sốc nên huyết áp không được ổn định.
Tôi vừa định lấy thuốc cho bà uống trước bữa ăn, một đôi tay bất ngờ đặt nặng nề lên vai tôi.
“Văn Văn tới rồi, Văn Văn lại xinh ra rồi.”
Tôi quay lại, là bác hai.
Ông ta cười ôn hòa, thậm chí còn có vẻ nịnh nọt, như thể đã quên sạch chuyện ông ta đã từng đến nhà tôi làm náo loạn thế nào, nguyền rủa ba tôi tuyệt tự ra sao.
“Bàn này toàn là người lớn, Văn Văn ngồi đây không hợp, qua bàn kia ngồi đi, bác đặc biệt để phần chỗ cho cháu.”
Ông lại quay sang khoác vai ba tôi, thân thiết hết mức:
“Tối nay phải uống với anh vài ly. Chúng ta là anh em ruột thịt, con trai anh cũng là con của chú, con anh kết hôn, chú cũng phải say không về.”
“Nhưng chú yên tâm.” Giọng ông ta chợt đổi, nghiêm túc cam đoan, “Tài sản của nhà chú đều để lại cho Văn Văn, không ai tranh đâu.”
Thật sự đã nghĩ thông suốt rồi sao?
Chúng tôi vẫn chưa hiểu đầu đuôi, tôi đã bị bác hai đẩy đến một bàn khác, ngồi cạnh một chàng trai trẻ giản dị chất phác.
“Đây là Lưu Bằng, cháu chắc chắn còn nhớ. Hồi nhỏ mỗi lần về quê, cháu đều chơi cùng Lưu Bằng trong ruộng bông.”
Nói thật, tôi không nhớ rõ lắm, chỉ ngạc nhiên trước sự nồng nhiệt của bác hai.
“Lưu Bằng học xong tiểu học thì theo ba làm công trình, xây dựng nhiều nhà trong làng, giờ là một trong những người có của cải bậc nhất, có khối cô gái muốn lấy cậu ấy.”
Bác hai nói, còn nháy mắt với Lưu Bằng mấy cái.
“Lưu Bằng, đây là cháu gái bác. Lát nữa cháu nhớ trò chuyện với Văn Văn, lâu không gặp cũng đừng nên xa lạ nhé.”