Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TÌNH YÊU BỆNH HOẠN - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-08-12 15:10:45
Lượt xem: 365

1.

Trong căn phòng trống trải, tiếng khóc vụn vặt của tôi vang vọng, đau thương đến tột cùng.

(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)

Bỗng nhiên tiếng bước chân vang lên gần hơn, lòng tôi thoáng qua một nỗi hoảng loạn, không kìm được mà kéo lê đôi chân, cố thu mình vào góc tường hơn nữa.

Đó là tiếng giày da dẫm lên sàn gỗ, như một câu thần chú giam cầm linh hồn, văng vẳng bên tai, khiến cơ thể tôi không ngừng run rẩy.

"Hoan Hoan."

Tôi không ngẩng đầu nhìn anh ta, dù giọng nói của anh ta rất cuốn hút. Giọng nói trầm ấm mang đầy sự chín chắn, dường như còn kèm theo một nụ cười.

"Giang Phạn Uyển."

Tôi cúi đầu, cố gắng nén tiếng khóc khi gọi tên anh ta.

"Anh làm thế này, có ý nghĩa gì chứ?"

Chữ cuối cùng của câu nói vẫn còn vương lại trong phòng, sau đó là âm thanh sột soạt.

"Hoan Hoan, trước đây là em theo đuổi anh trước mà."

Giọng anh ta gần hơn, chắc là đã ngồi xuống bên cạnh tôi.

"Em đã biết anh là người như thế nào từ lâu rồi. Nhưng em vẫn tự dẫn xác đến, em nói xem… Có phải là tự chuốc lấy đau khổ không?"

Anh ta dừng lại, không nhắc đến những chuyện trước đây nữa. Ngược lại, anh ta đưa tay chạm vào mắt cá chân của tôi.

Bàn tay anh ta ngày càng mân mê lên...

Cuối cùng, dừng lại ở đầu gối của tôi. Anh ta ác ý dùng lực ấn mạnh xuống, khiến tôi đau đến rơi nước mắt, muốn đẩy tay anh ta ra, đánh anh ta.

Nhưng anh ta đã cho tôi uống thuốc, bây giờ tôi chẳng còn chút sức lực nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ta làm tất cả.

2.

Tôi là một độc giả mạng kỳ cựu, sở thích lớn nhất là đọc những truyện bệnh kiều kịch tính.

Không biết ai đã cho tôi dũng khí, tôi lại nảy sinh ý nghĩ muốn tìm một đối tượng bệnh kiều.

Một khi đã nảy sinh ý nghĩ, thì không thể dập tắt được.

Theo hướng dẫn trên mạng, tôi cuối cùng đã tìm được Giang Phạn Uyển, người hoàn hảo để đáp ứng điều kiện của tôi qua sự giới thiệu của bạn bè.

Thế là tôi bắt đầu bám chặt lấy anh ta như cơn lũ dữ.

Giang Phạn Uyển hoàn toàn phù hợp với gu thẩm mỹ của tôi; anh ta như được tuổi trẻ ưu ái, những ảo mộng của thiếu niên đều hiện rõ trên khuôn mặt anh ta.

"Nhan Hoan."

Giang Phạn Uyển đột nhiên ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt đờ đẫn, không tiêu điểm của tôi. Tôi ngượng ngùng mím môi, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

"Em thật sự thích anh sao?"

Miệng tôi đang dồn đầy thức ăn, nên nói chuyện cũng lúng túng: "Tất nhiên, vừa gặp đã yêu anh rồi."

Bệnh kiều mà, tôi không thể từ chối được.

"Nhưng anh rất cực đoan, không xứng đáng để em yêu." Anh ta nhìn chằm chằm vào tôi, con ngươi nhạt màu lấp lánh dưới ánh đèn mờ của nhà hàng, các đường nét trên khuôn mặt dưới bóng tối trở nên huyền bí.

Nói như vậy, chẳng phải chỉ là chuyện bị giam cầm, bị giật tóc, chuyện trên giường thôi sao? Nếu chỉ có vậy mà được coi là cực đoan, thì bệnh kiều, anh cứ tự nhiên mà đến.

"Bị anh, người vừa chu đáo vừa đẹp trai như vậy đánh chết, em cũng không sợ." Tôi nửa đùa nửa thật nói, cúi đầu lại ăn thêm một miếng nữa.

Anh ta lặng lẽ nhìn tôi cười.

Nhưng tôi không ngờ, cái mà tôi gọi là "thử xem", cuối cùng lại trở thành con d.a.o sắc bén cắt đứt tương lai của tôi.

3.

Ngày tôi xác nhận quan hệ với Giang Phạn Uyển cũng đúng vào ngày tuyết rơi.

Mùa đông ở đây rất hiếm khi có tuyết, năm nay lại đúng dịp.

Hôm nay, Giang Phạn Uyển mặc một chiếc áo khoác lông trắng, cả người trông tròn trịa, khi nhìn thấy tôi, anh ta liền chạy bước nhỏ đến.

"Hoan Hoan, hôm nay lạnh quá." Anh ta cười cười than thở với tôi, đưa tay nắm lấy bàn tay đang đỏ ửng của tôi.

Tay anh ta ấm áp, nhưng chỉ có vài đầu ngón tay trắng bệch lộ ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tinh-yeu-benh-hoan/chuong-1.html.]

"Hoan Hoan, tay em cũng lạnh. Không phải bảo em mặc nhiều hơn một chút sao? Nếu không có anh, hôm nay không phải em đã c.h.ế.t rét rồi sao."

Anh ta có chút tức giận, liền giữ chặt hai tay tôi, nhét vào túi áo của anh ta.

Anh ta nghiêng đầu nhìn tôi, lông mi dính tuyết mà không biết.

"Muốn hôn một cái."

Anh ta đột nhiên tiến đến, như nhận được báu vật, nhẹ nhàng l.i.ế.m môi tôi. Tôi bị anh ta hôn đến choáng váng, xấu hổ quay đầu đi.

"Chuyện này, em đã làm với người khác chưa?"

Anh ta đột nhiên lại gần hơn, đôi tai đã bị đông cứng vì mùa đông không còn cảm giác, hơi thở ấm áp bao trùm khiến tôi cảm thấy rất khó chịu.

Tôi đột nhiên có ý định xấu xa.

"Đã làm rồi, với bạn trai hồi cấp ba của em."

"Nói dối."

Giọng anh ta không vui, nhìn tôi một lúc lâu mới lên tiếng.

"Hồi cấp ba em chỉ lo học thôi. Bây giờ lại nói với anh là em có bạn trai rồi?"

Bị phát hiện nói dối, tôi bắt đầu lo lắng, muốn rút tay ra, nhưng lại bị anh ta giữ chặt.

"Thôi được rồi, còn tưởng anh không nhìn ra được mấy trò nhỏ của em sao?"

"Về sau sẽ có lúc em khổ đấy."

4.

Lần đầu tiên Giang Phạn Uyển thể hiện sự chiếm hữu của mình với tôi là vài ngày trước khi ra mắt gia đình.

Anh ta giúp tôi kéo vali nặng nề, ngồi bên cạnh tôi với vẻ mặt khó chịu.

Tôi chẳng có gì làm, lấy điện thoại ra xem, phát hiện trang chủ trống trơn: Các ứng dụng linh tinh mà tôi tải về để tìm bệnh kiều trước đây đều biến mất.

Tôi có chút tức giận, bực bội giơ điện thoại cho Giang Phạn Uyển xem.

Anh ta có chút buồn ngủ, mơ màng dựa vào vai tôi, thật sự nặng quá.

"Giang Phạn Uyển, sao anh lại xóa ứng dụng của em?"

Anh ta mở mắt, nhìn tôi với nụ cười thờ ơ. Dựa vào vai tôi, tôi mơ hồ thấy trong mắt anh ta lóe lên sự giận dữ.

"Mấy tên đàn ông đó có gì tốt? Hoan Hoan, anh còn chưa hỏi em đấy."

Tôi há miệng, nhưng không biết phải nói gì.

"Thôi, anh muốn xóa thì cứ xóa đi. Cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng."

5.

Tôi ngủ đến đau đầu, nhưng cũng chẳng có gì để làm.

Toàn thân đau nhức, đầu gối bị Giang Phạn Uyển đè nặng tối qua, bây giờ lại sưng lên.

Tôi nhìn vào n.g.ự.c mình, vết thương đầy rẫy.

Nếu biết bệnh kiều đáng sợ như thế, cả đời này tôi cũng sẽ không đụng vào. Nghĩ đến đây, cảm giác tủi thân lại trào dâng.

"Giang Phạn Uyển, anh nhất định phải giữ chặt tôi không buông sao?"

Giọng tôi rất yếu ớt, cơ thể thực sự ngày một tồi tệ hơn, có lẽ do thuốc anh ta cho tôi uống, hoặc có lẽ do vết thương.

Tôi không muốn nghĩ nữa, nằm trên giường thẫn thờ.

"Giang Phạn Uyển, lát nữa gặp bố mẹ em thì phải ngoan ngoãn một chút."

Giang Phạn Uyển nhìn tôi lạnh lùng, không có chút cảm xúc nào. Tôi cũng chẳng buồn để ý đến anh ta nữa, trên đường hai người không nói gì với nhau.

Vì đã báo trước với bố mẹ, nên khi chúng tôi về đến nhà thì đồ ăn đã chuẩn bị xong.

"Mau vào ngồi đi." Mẹ tôi nhìn già đi nhiều, trên mặt có thêm nhiều nếp nhăn. "Dạo này thời tiết giảm nhiệt độ, các con không bị lạnh chứ?"

Loading...