TÌNH YÊU BỆNH HOẠN - Chương 7 - Hoàn
Cập nhật lúc: 2024-08-12 15:14:39
Lượt xem: 356
Trong bóng tối, tôi mở mắt, đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của anh ta.
Hơi thở của anh ta nặng nề hơn thường ngày, vang vọng trong căn phòng trống trải.
"Hoan Hoan muốn anh g.i.ế.c em đúng không?"
Giang Phạn Uyển trèo lên giường, ôm chặt lấy tôi, ép tôi phải nhìn thẳng vào mắt anh ta.
"Vậy thì em sẽ thất vọng rồi."
Anh ta đột ngột kéo tôi lên, vén chiếc váy dài đến mắt cá chân của tôi lên, kéo đến tận gốc đùi.
Tôi lúng túng muốn kéo váy lại, nhưng hoàn toàn bị bao bọc bởi sự bất lực, không thể động đậy. Tôi hận anh ta, nhìn anh ta chằm chằm với ánh mắt đầy căm phẫn, nhưng rồi nhìn thấy anh ta lấy từ túi áo sơ mi ra một con d.a.o nhỏ tinh xảo.
Giang Phạn Uyển cầm dao, chạm vào đầu gối tôi.
Tôi không kìm được sự run rẩy, anh ta lại định hành hạ tôi rồi.
Giang Phạn Uyển dùng lưỡi d.a.o cạo mạnh vào những vết sẹo m.á.u đang còn đỏ tươi trên đầu gối của tôi, từng nhát từng nhát cắt bỏ những mảng m.á.u khô, rồi đ.â.m sâu vào lớp thịt vẫn đang chảy m.á.u của tôi.
Tôi muốn cử động, nhưng thực sự không thể cử động nổi.
Tôi gào khóc, tuyệt vọng trút hết nỗi đau không thể chịu đựng được của cơ thể, cảm giác như đầu tôi muốn nổ tung.
Giang Phạn Uyển thậm chí còn cắt một miếng thịt từ đầu gối tôi, miếng thịt đẫm m.á.u lấp lánh trên lưỡi d.a.o sắc bén.
(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)
Sau đó, tôi ngất đi.
Nhưng rồi lại tỉnh dậy trong nỗi đau từ đầu gối còn lại.
22.
Những kích thích trong đầu đối với Giang Phạn Uyển quả thực rất hiệu quả.
Giang Phạn Uyển đã không ít lần có ý định g.i.ế.c tôi, mặc dù anh ta biết rõ rằng đây là chiêu trò của tôi.
Khiến tôi không màng đến cái c.h.ế.t chỉ để rời xa Giang Phạn Uyển, có lẽ đây mới thực sự là "cốt truyện" của tiểu thuyết bệnh kiều.
Anh ta bị tôi hành hạ đến mất ngủ, anh ta sợ tôi nghĩ đến những điều khác, sợ rằng tình yêu mơ hồ của tôi dành cho anh ta sẽ tan biến.
Khi kiểm soát tôi, chẳng phải anh cũng đang tự hành hạ bản thân mình sao?
Có lẽ hiểu được suy nghĩ của người khác không phải là điều gì đáng để khoe khoang.
Tinh thần của Giang Phạn Uyển bắt đầu trở nên rối loạn, anh ta thường hỏi tôi: "Hoan Hoan, nếu anh có thể quay lại thời gian em còn yêu anh thì tốt biết mấy."
Tôi cau mày, liếc nhìn anh ta.
"Trên đời này làm gì có cái đồng hồ nào quay ngược? Đã qua rồi là qua rồi. Hiện tại không phải cũng rất tốt sao? Anh đã khiến tôi thương tích đầy mình, ngược lại còn làm bản thân trở nên loạn trí."
Giang Phạn Uyển chỉ cười một cách bất lực.
——
——
——
Giang Phạn Uyển đã rất lâu rất lâu rồi không đến gặp tôi.
Người luôn nhìn tôi với đầy sự cưng chiều trên gối cũng đã không còn nữa.
Tôi nằm trên giường, chờ đợi người hầu mang bữa ăn đến như thường lệ.
Bỗng nhiên,
Tiếng gõ cửa quen thuộc vang lên, âm thanh đó dù tôi không nhớ, nhưng cơ thể dường như vẫn còn nhớ.
Tôi yếu ớt nhấc mí mắt nhìn về cánh cửa đóng kín.
Bên ngoài quả nhiên là một bóng dáng cao lớn.
"Hoan Hoan."
Giọng anh ta khàn đặc, nghẹn ngào như một cậu bé chịu đựng nhiều uất ức.
"Hoan Hoan, Hoan Hoan. Em hôn anh được không...?"
Anh ta đột nhiên mở cửa, bước nhanh về phía tôi.
Miệng vẫn nhỏ giọng lẩm bẩm tên tôi, gào thét những thứ anh ta muốn.
Tôi:...
Xin hỏi anh muốn tôi hôn thế nào đây?
Tối hôm đó, Giang Phạn Uyển liên tục yêu cầu tôi hôn anh, giống như khi chúng tôi mới bắt đầu yêu nhau.
"Hoan Hoan, anh cầu xin em. Đời sau đừng gặp lại anh nữa."
Cuối cùng, Giang Phạn Uyển âm thầm, để lại một giọt nước mắt trong suốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tinh-yeu-benh-hoan/chuong-7-hoan.html.]
23.
Viên cảnh sát đó đã phát hiện ra việc Giang Phạn Uyển giam giữ người trái phép.
Vì vậy, họ bắt đầu điều tra mọi bằng chứng liên quan đến Giang Phạn Uyển.
Đối diện với sự vạch trần tội lỗi, sự căm ghét của người yêu, và sự sụp đổ của công ty.
Giang Phạn Uyển sợ nhất chính là điều thứ hai.
Người đàn ông không muốn nhìn thấy ánh mắt căm ghét thù hận trên gương mặt tôi.
Nhưng anh ta cực đoan, điên cuồng. Anh ta không xứng đáng có được tình yêu của bất cứ ai, và nếu có được cũng sẽ là sự nghi ngờ không ngừng.
Theo như lời của Hoan Hoan:
Đó là tự làm nhục mình…
…
Giang Phạn Uyển tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t người mà anh ta đã yêu cả đời, tình yêu mà anh ta dùng cả đời để khao khát.
Vì Hoan Hoan không đặt anh trong tim khi còn sống,
Vậy nên từ nay về sau,
Giang Phạn Uyển sẽ mãi mãi ở trong đó.
——————————
Phiên ngoại (Cân nhắc kỹ trước khi đọc - editor làm xong muốn trầm cảm)
Trong lòng tôi chợt d.a.o động, đưa tay lau đi giọt nước mắt trên mặt Giang Phạn Uyển.
"Phạn Uyển, đừng khóc."
Anh ta run rẩy trong vòng tay tôi, nhưng động tác trên tay lại càng tiến xa hơn.
"Hoan Hoan, chúng ta cùng c.h.ế.t nhé."
Giang Phạn Uyển ngước mắt nhìn tôi, trong ánh mắt anh ta ẩn chứa một sự dịu dàng mà tôi không thể nhìn thấu.
——
"Hoan Hoan ngoan ngoãn nằm yên nhé."
Tôi lo lắng nằm trên giường, cơ thể không ngừng run rẩy.
Cảm giác lạnh lẽo lướt qua lưng, nỗi sợ hãi lan đến não.
Đó là cảm giác khi Giang Phạn Uyển chơi đùa với con d.a.o trên lưng tôi, dường như anh ta rất thích thú với sự tra tấn tinh thần này.
Đột nhiên, lưng tôi đau buốt, mồ hôi lạnh chảy ròng, tôi nuốt khan và siết chặt ga trải giường.
Giang Phạn Uyển cắm con d.a.o nhỏ sâu vào từ xương sống lưng, m.á.u ngay lập tức b.ắ.n lên tay anh.
Khi lưỡi d.a.o càng cắm sâu, lớp thịt đỏ tươi bị lột ra, để lộ những mảnh xương trắng toát, nổi bật dưới ánh đèn mờ.
Chỉ đến khi d.a.o chạm đến đốt sống cuối, nó mới dừng lại.
"Hoan Hoan, xương sống của em đẹp quá. Anh có thể rút nó ra không?"
Tôi đau đớn đến mức ngất đi, tất nhiên không thể trả lời.
Giang Phạn Uyển vui mừng, dùng con d.a.o nhỏ bóc tách xương sống bọc trong m.á.u thịt, nhẹ nhàng cầm lấy.
Cảm nhận hơi ấm từ m.á.u thịt truyền đến.
Đột nhiên, Giang Phạn Uyển siết chặt ngón tay, dùng sức kéo xương ra ngoài.
Dĩ nhiên không thể kéo ra được, xương sống kết nối với hộp sọ.
Vì vậy, xương sống chỉ bị kéo ra một chút, phần giữa bị kéo căng lên.
Giang Phạn Uyển trông có chút thất vọng, anh ta nịnh nọt tiến lại gần, cọ xát vào tôi, lúc này mặt tôi đã tái nhợt.
…
Anh ta nhìn theo từng vết cắt, cẩn thận phân biệt từng lớp da, từ từ cắt mở lớp da bên ngoài.
Cắt rất cẩn thận, sợ làm hỏng lớp da bên ngoài.
Cuối cùng, Giang Phạn Uyển để người khác băm nhuyễn mình thành những mảnh vụn.
Và cố gắng nhét mình vào lớp da của tôi.
Mãi mãi, chúng tôi đã ở bên nhau.
Hoàn.
(Chiện kinh dị đêm khuya =)), tui đang băn khoăn có nên thêm tag kinh dị hay không, cả nhà cho tui xin ý kiến nhaa)