TÌNH YÊU KHÔNG THỂ DIỄN TẢ BẰNG LỜI - C24
Cập nhật lúc: 2024-08-29 20:39:23
Lượt xem: 656
PHIÊN NGOẠI: GÓC NHÌN CỦA KHƯƠNG TRANH
Bông hồng mà tôi bảo vệ, cuối cùng cũng thuộc về tôi.
1.
Đã hai năm kể từ khi cô nhóc kia tốt nghiệp.
Vẫn chưa chịu trở về.
Tôi định bán công ty và đi tới phía Bắc.
Bạn bè kêu lên, nói tôi điên rồi.
Tất cả máy chủ đã làm xong, tạo ra lợi nhuận ổn định, tôi muốn bán đi.
Nhưng nhóc con đó đã trở lại.
Tôi cũng không cần phải tới phía Bắc nữa.
Có điều, nhóc con giống như mang về một người đầy vết thương.
Không còn sức sống mãnh liệt như thời niên thiếu nữa.
Dì Trình cũng lo lắng, định đưa em ấy đi gặp bác sĩ tâm lý.
Em ấy nói, không sao.
Chỉ là trở về không tìm được công việc thích hợp nên có chút áp lực.
Cũng may, tình trạng này kéo dài trong một năm, cuối cùng cũng trở lại bình thường.
Số lần em ấy đến nhà tôi cũng nhiều hơn.
“Dì Khương, mẹ cháu mua nhiều cá, bảo cháu mang qua một con.”
“Dì Khương, đổi sang đèn chùm Swarovski rồi sao, oa, không hổ là nhãn hiệu lớn, đẹp quá.”
“Con xin chút nước tương, dì Khương, mẹ con quên mua xì dầu rồi.”
……
Cũng đúng lúc.
Đến lúc tôi hành động rồi.
2.
Mẹ tôi đón sinh nhật, cơm nước xong, người lớn ra ngoài tản bộ.
Chỉ còn lại chúng tôi.
Hai nhà kỳ thật đã sớm cố ý tác hợp hai đứa.
Không gian được chừa ra.
Nhóc con vẫn thích xem TV như mọi khi.
Tôi mở cuộc họp online trong phòng làm việc.
Toàn bộ quá trình, tôi đều thờ ơ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tinh-yeu-khong-the-dien-ta-bang-loi/c24.html.]
[Anh, Tiểu Đổng hỏi anh, nên chọn phương án nào?]
[Lão đại hôm nay làm sao vậy, sao lơ đãng thế.]
Em ấy xuất hiện ở cửa.
Dùng khẩu hình miệng nói.
Tôi lập tức im lặng.
Ra hiệu cho em vào.
Em ấy xòe ra lòng bàn tay trắng nõn, tôi đặt giấy bút lên.
Chỉ có một hành động.
Tôi bề ngoài bình tĩnh, nhưng tim lại đập mạnh như chưa từng thấy việc đời.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Còn phải duy trì vẻ ngoài bình tĩnh.
Em xong việc liền muốn ra ngoài.
Tôi biết, phải nắm lấy cơ hội.
Mời em ấy đến Lễ hội đèn Khổng Minh ngay lập tức.
Lúc em ngẩn người.
Tim của tôi đập nhanh đến tận một trăm tám mươi.
Thành bại cũng ở hành động này.
Cũng may, em ấy gật đầu.
Đợi em ấy ra ngoài, tôi kích động đến mức nắm chặt nắm đấm, tốc độ lưu thông m.á.u trên người phảng phất đều tăng nhanh.
Tuyệt vời.
Tôi nói với nhóm một tiếng, cuộc họp tạm dừng.
Sáng mai lại tiếp tục.
Trong lòng tôi kích động, nhưng làm bộ bình tĩnh đi ra, tìm một góc sô pha ngồi xuống.
Sau đó, tôi đã chuẩn bị tốt và tiến triển tốt.
Chúng tôi chính thức yêu nhau.
Tôi đưa em ấy đến gặp bạn mình.
Tìm hiểu về vòng tròn của tôi.
Bạn bè không quá sốc.
Nói sớm đã nhìn ra, tôi vẫn độc thân là đang chờ cô gái thời trung học chạy tới tìm tôi xin tẩy cao su.
Bạn bè trêu chọc hỏi tôi:
"Không sợ không đợi được sao?"
Tôi suy nghĩ một chút, "Không đợi thì làm sao biết được?”