TÌNH YÊU KHÔNG THỂ DIỄN TẢ BẰNG LỜI - C3
Cập nhật lúc: 2024-08-29 20:18:47
Lượt xem: 1,073
3.
Tắm xong.
Đêm nay hắn cũng không có chút hứng thú nào.
Tôi chủ động ôm lấy vòng eo rắn chắc của hắn từ phía sau.
“Phó Tư.”
Vài giây sau, hắn dụi tắt điếu thuốc.
Hắn quay người lại, nhéo nhéo cằm tôi.
“Muốn à?”
Tôi không trả lời, chỉ dùng đôi mắt dịu dàng nhìn hắn, vùi trong n.g.ự.c hắn.
Hắn xoa cổ tôi, mỉm cười.
“Khanh Khanh, em biết bây giờ em trông thế nào không?”
“Giống như một con mèo không biết đủ.”
Hắn đặt tôi xuống, chậm rãi hôn xuống.
Sau khi kết thúc.
Phó Tư đi ngủ.
Tôi cũng nhắm mắt lại.
Nhìn đi, ngay cả thân thể này cũng chán rồi, trước kia, hắn luôn một lần lại một lần không biết đủ, hôm nay mới một lần đã mệt mỏi đến ngủ thiếp đi.
Tôi cũng mừng thầm.
Không cần phải giả vờ nữa.
Có lẽ Phó Tư cũng chưa ngủ, chỉ là nhắm mắt lại suy nghĩ xem bước tiếp theo sẽ an bài tôi như thế nào.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Tôi dám cam đoan, tôi là người phụ nữ đầu tiên hắn từng nói [Khanh Khanh, chúng ta kết hôn đi.]
Tuy rằng hiện tại có chút phiền, nhưng tôi vẫn là người đặc biệt, ít nhất có thể để hắn nghĩ qua ý niệm kết hôn.
Có lẽ chỉ là sở thích nhất thời thôi.
Tôi cũng sẽ không đồng ý.
Kết hôn với người như hắn? Sau này sẽ phải trải qua cuộc sống như thế nào đây, giống như mọi nhà giàu khác, trong nhà cờ đỏ không rụng, chồng ở bên ngoài cờ màu phấp phới*.
*“家里红旗不倒,丈夫在外彩旗飘飘”: có vợ ở nhà ổn định việc nhà và quan hệ hôn nhân sẽ tiếp tục (家里红旗不倒); còn chồng có những mối quan hệ không phù hợp với những người phụ nữ khác bên ngoài (丈夫在外彩旗飘飘). Nó thường được dùng để mô tả trạng thái hành vi của những người chồng không chung thủy trong hôn nhân và cư xử không đúng mực.
Tôi biết quá rõ về bản thân mình.
Ngay cả khi có quá nhiều tiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tinh-yeu-khong-the-dien-ta-bang-loi/c3.html.]
Tinh thần của tôi cũng rất thiếu thốn.
4.
Để tăng tốc sự chán ghét của Phó Tư đối với tôi.
Hai ngày cuối tuần tới tôi đều nài nỉ hắn ở nhà.
Trong nhà có rạp chiếu phim.
Tôi bảo Phó Tư xem phim cùng tôi.
Xem xong, vẻ mặt hắn mệt mỏi.
Bởi vì tôi xem phim truyền hình hắn không thích nhất, Phó Tư gần như cố chống đỡ tinh thần, cùng tôi xem hết.
Tôi làm như không thấy.
Tôi muốn hắn cùng đi bơi.
Bơi được hai vòng, Phó Tư ôm tôi rồi trèo lên.
“Nếu muốn học bơi bướm, sau này tôi tìm giáo viên dạy cho em, thời tiết hôm nay không thích hợp để bơi, chúng ta lên bờ trước.”
“Được rồi.”
Vào nhà, tôi lại lấy ra một đống cuộn len.
Nói muốn tự mình đan khăn quàng cổ cho hắn.
Phó Tư ở bên cạnh đọc sách tài chính, tôi ở bên cạnh đọc hướng dẫn sử dụng, đan từng mũi một.
Quả bóng len tròn vo nhanh chóng lăn xuống thảm lông phía dưới.
“Giúp em nhặt.”
“Lại rơi rồi, giúp em nhặt đi.”
“Ôi, phiền quá, lại rơi rồi, giúp em nhặt với.”
Hắn khép sách lại, nhặt cuộn len lên, cũng lấy đi đồ đan trong tay tôi.
“Chúng ta không đan nữa, cũng không phải mua không nổi.”
Tôi cúi đầu: “Nhưng em cảm thấy tự đan vẫn có tâm ý hơn.”
Hắn nắm cằm tôi, suy nghĩ một lúc: “Vậy em đến cửa hàng chọn giúp tôi một cái, đó cũng là tâm ý rồi.”
“Tôi đi ngủ một lát.”
Hắn buông tôi ra, đứng dậy đi lên lầu.