TÌNH YÊU KHÔNG THỂ DIỄN TẢ BẰNG LỜI - C5
Cập nhật lúc: 2024-08-29 20:19:18
Lượt xem: 1,295
7.
Từ đó về sau, Phó Tư thật sự đã ở bên tôi một khoảng thời gian.
Nhưng cũng không lay động được ý định muốn rời đi của tôi.
Coi như đây là một cơ hội.
Tôi trở nên cực kỳ cáu kỉnh và nhạy cảm, bất cứ khi nào Phó Tư ở nhà sẽ nhờ vả hắn, sai khiến hắn, buổi tối hắn không về sớm tôi liền không ngừng gọi điện thoại, muốn hắn trở về với tôi.
Tôi trở thành một người thích gây chuyện.
Điều khiến hắn không chịu nổi nhất là việc tôi chủ động nêu ra kế hoạch kết hôn.
Hắn im lặng, tôi liền cách hai ba ngày hỏi hắn có muốn đi chụp ảnh cưới không.
Những ngày đó.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Công ty của Phó Tư hình như cũng xảy ra chút vấn đề, tôi chẳng những không giải tỏa được nỗi lo lắng cho hắn, mà còn liên tục quấy nhiễu thần kinh của hắn.
Hắn cười khổ, xoa đầu tôi nói:
“Khanh Khanh, trước kia em không dính người như vậy.”
Tôi biết, sự kiên nhẫn của Phó Tư sắp cạn kiệt.
Những ngày đó, so với tôi không hiểu chuyện, cô gái kia lại biểu hiện vô cùng tốt.
Cô ta là một cô gái yên tĩnh xinh đẹp, lặng tiếng im lời ở bên cạnh Phó Tư.
Lần đó hắn quả thật đã xóa liên lạc vớincoo gái đó, nhưng cô ta chưa từng bỏ cuộc, muốn kho hàng chất lượng cao này.
Cô gái đó tốt nghiệp, phỏng vấn vào công ty của hắn.
Khi tôi hào hứng gọi đến:
“Em đã chọn được đội chụp ảnh cưới rồi…..”
Phó Tư ngắt lời tôi:
“Khanh Khanh, không phải lúc trước em nói muốn đi Bắc Hải sao?”
Ngực tôi run lên, hôm nay Phó Tư rất kỳ lạ.
Nói cách khác, đây là một giọng điệu phán xét vô hình.
“Ừ, có chuyện gì vậy?”
“Cuối tuần này tôi sẽ đi với em.”
Tôi im lặng một lúc.
“Chuyện chụp ảnh cưới……”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tinh-yeu-khong-the-dien-ta-bang-loi/c5.html.]
“Chuyện đó nói sau đi.”
Hắn cúp điện thoại trước.
8.
Thứ sáu, giữa trưa Phó Tư trở về, đưa tôi đến Bắc Hải.
Lịch trình du lịch ba ngày.
Từ lúc xuất phát, Phó Tư chăm sóc tôi về mọi mặt.
Cái gì hắn cũng tự mình làm, tôi liền trở thành một du khách thoải mái.
Bắc Hải có bãi cát ấm áp, khí hậu dễ chịu.
Còn có dấu chân xiêu xiêu vẹo vẹo tôi để lại, cũng có thể nói đó là những dấu chân của tự do.
Đêm trước khi đi.
Chúng tôi ở trong phòng cảnh biển, Phó Tư đưa tôi vào phòng tắm, cùng tắm chung.
Sau đó lại ôm tôi cả người mềm nhũn ra ngoài, ngã xuống chiếc giường êm ái để tiếp tục.
Một đêm tuyệt vời.
Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi mùi thuốc lá.
“Khụ……”
Tôi nhìn Phó Tư một thân quần áo chỉnh tề, điếu thuốc vương lại trên đầu ngón tay.
“Ông xã…..”
Cổ họng tôi khàn khàn, hét lên.
“Trình Khanh, chúng ta chia tay đi.”
Ngón tay hắn giơ lên lại buông xuống.
Tôi không thể phát ra âm thanh.
Một lát sau, hắn lại mở miệng.
“Xin lỗi, hai năm qua, tôi vẫn luôn nghĩ em đặc biệt, nhưng gần đây đầu óc tôi tương đối loạn, chúng ta vẫn nên tách nhau ra thì hơn.”
Nói xong, hắn quay lại, đặt một tấm thẻ màu vàng bên gối tôi.
“Trong này có mười triệu, mua một căn nhà, mở một cửa hàng, sống thật tốt.”