Tình Yêu Là Tình Cuối - C6
Cập nhật lúc: 2024-03-19 20:30:49
Lượt xem: 130
Cô ấy tỏ vẻ có chút bất ngờ, "Cô vẫn còn độc thân à? Công ty chúng tôi có không ít nam diễn viên, có muốn tôi giới thiệu cho cô không?"
Tôi mỉm cười lắc đầu, "Không cần đâu, giới giải trí quá phức tạp, tôi muốn sống đơn giản một chút."
Vài ly nước trái cây được đặt trên bàn.
"Nói chuyện gì vậy?", Diêu Suất cười hì hì hỏi, mấy người bọn họ ngồi xuống.
" y da, cánh tay mình mỏi nhừ rồi", Lâm San San dịu dàng phàn nàn.
Từ Dao liếc cô ấy một cái, "Nói về cuộc sống cuối tuần thôi."
"Cuối tuần hả", Lâm San San lập tức nói tiếp, "Mình cảm thấy cuối tuần nhất định phải thật tinh tế. Cuối tuần mình thường xuống quán cà phê dưới lầu ăn sáng trước, rồi tập yoga, đi ăn đồ Tây với bạn bè, buổi tối đánh Poker..."
Cô đột nhiên quay sang tôi, "Tiểu Sam, cậu biết chơi Poker không? Đoán chừng là cậu không tiếp xúc nhiều, chúng mình thì đều biết chơi á."
"Cậu ấy biết", Lục Hân Vũ không ngẩng đầu lên, nói, "Hồi học đại học cậu ấy còn đi dạy thêm ngoài giờ học môn chơi Poker.
Tất cả mọi người đều sững sờ, bao gồm cả tôi.
Diêu Suất quay đầu, "Sao cậu biết? Lúc học đại học các cậu có liên lạc qua lại sao?"
Lục Hân Vũ giật mình, nhìn về phía tôi, "Không phải trên tường của cậu có đăng sao? Mình nhìn thấy."
Tôi không thiết lập chế độ xem bạn bè. Mấy năm trước, khi làm thêm ngoài thời gian học, đúng là tôi từng đăng ảnh hoạt động.
Chắc là tối qua anh đã nhìn thấy nó?
"Phải rồi, mình biết một nhà hàng Tây pha cà phê rất ngon. Cuối tuần sau, chúng ta hẹn nhau đi ăn sáng đi!"
"Mình không đi đâu", Tôi mỉm cười, "Mình không quen uống cà phê."
"Không uống cà phê… vậy bữa sáng cậu thích ăn gì?"
Tôi nghĩ nghĩ, "Bánh quẩy và đậu hũ?"
" y da", Lâm San San làm vẻ mặt kinh hãi, "Cậu còn ăn cái đó nữa á? Nó đậm vị quá, cũng không tốt cho sức khỏe."
"Dạ dày San San không được tốt lắm", Diêu Suất cười ha ha, "Cậu thích ăn cơm Tây, Hân Vũ lại mới từ Mỹ về. Hai cậu làm việc trong cùng một môi trường như nhau, không hẹn hò với nhau đi còn làm gì nữa."
Lâm San San: "Cũng không phải là không thể…"
"Mình chưa từng hẹn hò với ai cả."
Lục Hân Vũ đặt ly xuống, nói một câu.
🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tinh-yeu-la-tinh-cuoi/c6.html.]
"Hơn nữa", Anh cười khéo léo, "Bữa sáng mình cũng thích ăn bánh quẩy và đậu hũ."
Mọi người đứng hình. Tình huống này có chút xấu hổ.
"Phì", Từ Dao đột nhiên cười thành tiếng.
Còn Diêu Suất thì ha ha mấy cái.
"Ây da, không nói chuyện nữa, đi thôi đi thôi, đi chơi bóng đi."
Bên cạnh sân bóng có một cái hồ nhân tạo nhỏ.
Tôi không chơi bóng nên đứng một mình bên hồ, nhìn mấy đứa bé chơi ném lia thia.
Có lẽ là thấy tôi nhìn đến mê mẩn, một cậu bé trong đó bỗng đi tới, hỏi tôi: "Chị ơi, chị có muốn thảy thử không?"
Nhưng tôi làm sao mà làm được, tôi liền làm dấu không muốn. Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ hay là mình cứ thảy đại đi cho xong, thì cục đá trong tay tôi đã bị người lấy mất.
"Góc độ và lực tay đều rất quan trọng. Nguyên lý vật lý, tốc độ càng cao, áp suất sẽ càng nhỏ", Lục Hân Vũ nhẹ nhàng ném đá, ngay lập tức khiến cho mấy cậu bé tròn mắt ngưỡng mộ.
"Anh ngầu ghê!"
Tôi nhìn anh bất ngờ xuất hiện bên hồ, không nhịn được hỏi: "Sao cậu không chơi bóng với bọn họ?"
"Mình hơi mệt, không muốn đánh nữa."
Anh cười cười, "Ngược lại, trò ném lia thia này thú vị hơn."
Bên hồ đặt mấy cái ghế. Thời tiết đầu xuân rất đẹp, không nóng không lạnh.
Hai người chúng tôi cùng nhau ngồi xuống, câu được câu không tán gẫu.
"Mình nhớ hồi đó cậu học vật lý rất giỏi, mình cứ tưởng là cậu sẽ theo hướng khoa học kỹ thuật chứ, cuối cùng sao cậu lại rẽ hướng thành người dẫn chương trình?"
Anh cười cười, "Do cuộc sống khó khăn, làm người dẫn chương trình giúp mình kiếm được rất nhiều tiền."
Nghe là biết nói đùa.
Anh thấy tôi không tin, lại nói: "Thật mà, cuộc sống của mình gần đây khá khó khăn, mình còn phải nhận show đi hát."
Nói xong, anh lấy ra một cặp tai nghe bluetooth, đưa tai nghe bên phải cho tôi, "Cậu muốn nghe thử một chút không?"
Tôi nhận lấy tai nghe, hơi giật mình.
Ký ức, lại bay trở về năm lớp 11.