Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp - Chương 1121 + 1122
Cập nhật lúc: 2024-11-04 06:41:45
Lượt xem: 61
Nguyễn Tinh Vãn đến studio, thấy Bùi Sam Sam cũng ở đó, cô hỏi:
“Sao cậu không ở nhà nghỉ thêm vài ngày nữa?”
Bùi Sam Sam gục đầu xuống bàn, yếu ớt đáp:
“Mình ở nhà chán quá, gần như sắp bị mốc luôn rồi. Nếu không ra ngoài, chắc mình sẽ bị trầm cảm mất.”
Nguyễn Tinh Vãn cười nhẹ nhàng, ngồi đối diện cô:
“Daniel đâu?”
“Không biết đi đâu rồi, anh ta nói sẽ đến đón mình sau, mình hy vọng anh ta tốt nhất đừng đến nữa.”
“Dạo này anh ta ở nhà cậu à?”
Nói đến đây, Bùi Sam Sam bỗng tức giận, phẫn nộ nói:
“Mình thật không hiểu anh ta nghĩ gì. Mình đã nói rõ ràng rồi, mà anh ta vẫn không chịu rời đi. Mỗi ngày mở mắt ra đều thấy anh ta, thật sự vô cùng khó chịu.”
Nguyễn Tinh Vãn nhướn mày, không nói gì thêm.
Bùi Sam Sam thở dài:
“Tinh Tinh, đã gần nửa tháng rồi, mấy hôm nữa cậu đi cùng mình làm phẫu thuật nhé, mình không muốn anh ta đi cùng.”
Nguyễn Tinh Vãn hỏi:
“Daniel có nghĩ vậy không?”
“Anh ta không nói, nhưng đã suy nghĩ lâu như vậy cũng xem như ngầm đồng ý rồi. Mình không muốn kéo dài thêm nữa, giờ anh ta có lẽ chỉ chăm sóc mình vì đứa trẻ, làm phẫu thuật sớm để cả hai đều có thể giải thoát.”
Nguyễn Tinh Vãn nhất thời không biết nói gì, sau một hồi mới nhẹ nhàng gật đầu:
“Được.”
Bùi Sam Sam lại hỏi:
“Này, hôm nay cậu đến studio có việc gì không?”
Nguyễn Tinh Vãn lấy bản thiết kế từ túi ra:
“Những cái này cần gửi đến xưởng gia công.”
Đợt thiết kế này không chỉ có mẫu cho tuần lễ thời trang mà còn có vài mẫu mới sẽ ra mắt.
Bùi Sam Sam nói:
“Được, mình sẽ cho họ gửi đi ngay. À, Tinh Tinh, văn phòng của chúng ta đã mở được một thời gian rồi, dạo này mình ở nhà không có việc gì, đang nghĩ xem có nên mở kênh bán hàng online không, như vậy sẽ dễ dàng quảng bá và phát triển thương hiệu hơn.”
Nguyễn Tinh Vãn gật đầu:
“Được.”
“Vậy mình sẽ đăng tin tuyển dụng ngay, tìm vài người chuyên phụ trách phần thương mại điện tử.”
Nguyễn Tinh Vãn suy nghĩ một chút:
“Nếu mở kênh bán hàng online, studio hiện tại sẽ hơi nhỏ.”
Bùi Sam Sam cũng nhận ra vấn đề này, studio hiện tại chỉ có cửa hàng bên ngoài, phòng nghỉ, văn phòng và phòng nước, không đủ chỗ để chứa nhiều hàng và hóa hơn.
Nếu đã mở bán online, dù doanh số có như thế nào, trước tiên cũng phải đảm bảo kho hàng đầy đủ.
Bán không hết có thể mở rộng kênh khác để bán từ từ, nhưng nếu chờ có đơn hàng rồi mới cho xưởng sản xuất, chắc chắn sẽ không kịp, chỉ làm giảm độ tin cậy.
Bùi Sam Sam bỗng nảy ra một ý tưởng, khi nhìn về phía Nguyễn Tinh Vãn thì thấy cô cũng đang nhìn mình.
Cả hai đồng thanh:
“Thuê cả bên cạnh nữa?”
Nguyễn Tinh Vãn và Bùi Sam Sam lập tức liên lạc với người phụ trách bên cạnh.
Cả buổi chiều, Nguyễn Tinh Vãn đều bận rộn với việc này, khi ký hợp đồng xong thì trời đã tối.
Bùi Sam Sam duỗi người:
“Tinh Tinh, chúng ta đi ăn lẩu nhé.”
Nguyễn Tinh Vãn hỏi:
“Cậu có ăn được không?”
“Mình đã hỏi bác sĩ rồi, ăn cay một chút không sao, hơn nữa mình đã ăn đạm bạc cả mấy ngày nay rồi, sắp c.h.ế.t đói rồi, làm ơn, đi cùng mình đi mà.”
Nguyễn Tinh Vãn cười:
“Được.”
Cô lấy điện thoại ra xem, vẫn chưa có tin nhắn từ Chu Từ Thâm.
Chương 1122
Bùi Sam Sam dùng tay khuỷu tay chạm vào Nguyễn Tinh Vãn:
“Chu tổng nhà cậu kiểm tra hay sao? Gọi anh ấy cùng đi đi, mình không để ý đâu , chỉ cần được ăn lẩu, lên núi xuống biển mình cũng chấp nhận.”
“Không có.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tinh-yeu-ngot-ngao-va-am-ap/chuong-1121-1122.html.]
Nguyễn Tinh Vãn giải thích:
“Hình như hôm qua anh ấy gặp chút chuyện, đi từ tối qua đến giờ vẫn chưa liên lạc với mình, mình cũng không biết tình hình bên đó thế nào rồi nữa.”
Bùi Sam Sam “à” một tiếng:
“Vậy cậu có muốn qua xem không?”
Nguyễn Tinh Vãn lắc đầu:
“Không cần đâu, mình đã hỏi qua Lâm Nam, không có chuyện gì lớn, anh ấy không liên lạc với mình, chắc đang họp, để lát nữa mình hỏi lại.”
“Được rồi, vậy chúng ta đi ăn lẩu thôi!”
……
Tại Chu gia.
Trong phòng khách, giúp việc vừa dọn xong đồ ăn tối thì có một thuộc hạ vội vã chạy vào:
“Thưa lão gia, không xong rồi.”
Chu lão gia chống gậy đứng dậy:
“Nói ! có chuyện gì mà kinh hãi vậy, chuyện gì khẩn cấp à?”
“Nhị thiếu gia… đã trở về.”
Chu lão gia không hề thay đổi sắc mặt:
“Nó trở về không phải là chuyện bình thường sao, chẳng lẽ nó mang theo b.o.m đạn về?”
Ngồi bên cạnh, Chung Nhàn không có biểu cảm gì.
Thuộc hạ thì thầm:
“Cậu ấy… dẫn theo tiểu thư An An về cùng.”
Chu lão gia ngạc nhiên:
“Cái gì?”
Ông còn tưởng rằng Chu An An đã c.h.ế.t từ lâu rồi, sao lại có thể trở về?
Chung Nhàn lên tiếng:
“Cậu có nhìn rõ chưa, chắc chắn là An An?”
“Có, tôi nhìn rất rõ, quả thực là tiểu thư An An,chỉ là……”
Chu lão gia lập tức hỏi:
“Chỉ là cái gì?”
Thuộc hạ còn chưa kịp trả lời thì bên ngoài đã vang lên một giọng nói:
“Hiếu kỳ à, nhìn thì sẽ biết thôi.”
Ngay lập tức, bóng dáng Chu Từ Thâm xuất hiện trong phòng khách.
Chu lão gia ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy anh, rõ ràng là đang kiềm chế cơn giận, nhưng khi thấy phía sau anh có Chu An An được dẫn vào theo, không khỏi mở to mắt.
Chung Nhàn sắc mặt cũng biến đổi:
“Cậu đã làm gì với con bé?”
Trước mặt họ, Chu An An đã không còn vẻ kiêu ngạo như trước, tóc tai bù xù, mặt mày đầy thương tích, không có chỗ nào lành lặn, một cánh tay thõng xuống, như thể đã gãy, điều kinh khủng nhất là cô ngồi trên xe lăn, dù có đắp chăn, nhưng bên dưới lại trống rỗng.
Chu Từ Thâm ngồi trên sofa, không gấp gáp mở miệng:
“Đừng kích động như vậy, tôi chẳng làm gì với cô ta cả.”
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Chu Từ Thâm giơ tay lên, Lâm Nam lập tức tiến lên.
Lâm Nam nói:
“ Cô An An bị kết tội âm mưu g.i.ế.c người, bị phạt hai mươi năm tù, giam giữ tại nhà tù nữ An Thành. Sau khi vào tù, Cô An An đã nhiều lần tấn công thậm chí mắng chửi cảnh sát và bạn tù, còn cố gắng trốn tù, trong quá trình chạy trốn, để tránh bị truy đuổi, cô ấy đã nhảy từ tầng ba xuống, gãy cả hai chân và một cánh tay, do vết thương quá nặng, bệnh viện đã phải cắt cụt.”
Cho dù là Chung Nhàn cũng không nhịn được, sống lưng lạnh toát, nhìn về phía Chu Từ Thâm:
“Cậu… là cậu sắp xếp phải không?”
Chu Từ Thâm cười khẩy:
“Nếu là tôi sắp xếp, thì cô ta đã không chỉ đơn giản là mất hai chân như vậy.”
Chu lão gia chống gậy, mắng lớn:
“Hoang đường! mày làm chuyện thật quá quắt rồi!”
“Tôi quá quắt? Các người không nên tự xem lại sao, tại sao cô ta vào tù rồi mà vẫn không biết hối cải, miệng lưỡi còn hỗn xược. Nếu cô ta biết mình sai, đã không có ngày hôm nay.”
Chu lão gia nói:
“Con bé là em gái của mày, mày…”
“Em gái?”
Chu Từ Thâm chậm rãi mở miệng, giọng nói lại mang theo sự lạnh lẽo,:
“Cô ta đã từng đẩy Nguyễn Tinh Vãn xuống lầu, lúc đó cô ta đã nên nghĩ đến hậu quả rồi. Theo lý, cô ta đáng phải trả giá bằng mạng sống, tôi để lại cho cô ta một mạng, như vậy còn chưa đủ sao?”