Tình yêu và Tự do - 6
Cập nhật lúc: 2024-08-28 12:01:37
Lượt xem: 3,648
Không đúng, cẩn thận ngẫm lại, cũng từng thấy qua dáng vẻ thất thố của anh.
Đó là vào ngày hôn lễ của tôi và Tiêu Nhiên.
Sau khi tôi thay quần áo ở hậu trường, ra cửa gặp được anh. Khi đó anh uống không ít rượu, nhìn thấy tôi ánh mắt hơi sáng lên, lập tức ảm đạm rất nhanh.
Khi đó, trong lòng tôi tràn đầy niềm vui kết hôn, cũng không biết, cũng không thèm để ý khoảnh khắc ảm đạm kia của anh là bởi vì nguyên nhân gì. Chỉ mơ hồ nhớ rõ anh nắm lấy tay tôi, nói một câu: “Tôi, là tôi không được sao?”
Lúc đó, tôi tưởng anh say nên xem tôi là người phụ nữ anh yêu mà không có được.
Nhưng người đó...
Sao lại là tôi?
Trở lại hiện thực, thấy tôi nghẹn họng nhìn trân trối, Trần Trì lại không rời đi.
Anh nhắm mắt lại, đi tới nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi: “Đi theo tôi. Dù sao trong mắt em, tôi làm gì em cũng không để ý. Vậy tôi làm người xấu thì được chứ gì?”
「……」
Vì thế, trong lúc không rõ ràng, tôi bị Trần Trì đưa đi, như là “tù nhân”.
Nhưng mà “người xấu” này, có vẻ còn tủi thân hơn cả tôi.
Sau khi sắp xếp cho tôi ở biệt thự trên núi, anh liền tự nhốt trong phòng không đi ra.
Tôi nghĩ về vết thương đẫm m.á.u trên tay anh nên đi gõ cửa.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Anh cũng không để ý tới.
Tôi đẩy cửa vào, hình như anh đã ngủ.
Nghe được giọng của tôi, mắt anh cũng không mở.
“Chìa khóa xe ở dưới lầu, em tự lái xe đi đi.”
Dừng một chút, anh tựa hồ lại nghĩ tới cái gì: “Quá muộn rồi, ngày mai hãy đi.”
Lập tức, anh cười khổ một tiếng, lại bỏ thêm một câu: “Yên tâm, tôi sẽ không chạm vào em.”
Tên khốn này, cái gì cũng nói.
Đây là không cho tôi cơ hội nói chuyện sao?
Tôi không nói gì, chỉ lấy hòm thuốc ra.
Trong ánh mắt kinh ngạc của anh, băng bó vết thương cho anh.
“Thành thật mà nói, tôi nên nói tiếng cám ơn anh. Còn nữa, không phải tôi che chở Tiêu Nhiên, mà là lo sợ anh đánh c.h.ế.t hắn. Tôi cũng không muốn biến thành hồng nhan họa thủy, đưa anh đi tù.”
“Em... Em không thích hắn nữa?”
“Anh xem bộ dạng tôi như thế này, giống như là thích sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/tinh-yeu-va-tu-do/6.html.]
Tôi đã từng cho rằng ba người chúng tôi đều là những người có đầu óc sự nghiệp.
Nhưng mà bây giờ, nhìn ánh mắt Trần Trì, hình như cũng không phải vậy.
“Đúng rồi, thư tình anh nói là chuyện gì xảy ra?”
Trần Trì có chút không được tự nhiên: “Em đã từ chối tôi, cũng không cần nói chuyện trước kia nữa. Vậy sẽ khiến tôi... có chút gặp khó khăn.”
Tôi thở dài một tiếng, “Ý của tôi là, tôi sống đến bây giờ chỉ nhận được thư tình của Tiêu Nhiên. Thư tình của anh đưa cho tôi khi nào?”
12
Bắt đầu với Tiêu Nhiên và từ thư tình hắn viết cho tôi.
Thực ra, Tiêu Nhiên là người thô khan, còn tôi thì lãng mạn, vẫn luôn thích thư tình mập mờ, cho nên lúc Tiêu Nhiên đưa cho tôi, cho dù tôi chưa có tình cảm gì với hắn, cũng đồng ý cùng hắn thử xem.
Kết quả mười năm sau, mới có người nói cho tôi biết thư tình kia không phải do Tiêu Nhiên viết, mà là một người khác.
Trước sự thật, tôi và Trần Trì đều trầm mặc.
Chuyện đến nước này rồi thì chuyện đó cũng không còn quan trọng nữa. Mặc kệ Tiêu Nhiên lúc ấy giấu giếm là vì nguyên nhân gì, vật đổi sao dời, chung quy bỏ qua chính là bỏ qua.
“Trần Trì, có lẽ khiến sẽ khiến anh không vui. Nhưng anh phải biết rằng, hiện tại tôi không có còn tâm trạng để yêu đương nữa.”
“Tôi biết.” Trần Trì cuối cùng lộ ra nụ cười bình thường.
“Thích em, chỉ là chuyện của riêng tôi. Không liên quan đến em.”
Sau ngày hôm đó, tôi vẫn ở biệt thự của Trần Trì. Tôi cần một chút thời gian, để suy nghĩ rõ ràng chuyện sau đó với Tiêu Nhiên.
Hơn nữa ầm ĩ lớn như vậy, dựa theo tính cách của Tiêu Nhiên, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Đúng như tôi mong đợi. Tiêu Nhiên không báo cảnh sát, nhưng đưa ra điều kiện với Trần Trì.
Hắn muốn Trần Trì vẫn ủng hộ công ty. Cho dù là trả lại cổ phần, cũng phải làm người đầu tư vĩnh viễn của hắn.
Lúc nghe được tin tức này, tôi quả thực là bị Trần Trì chọc tức mà nở nụ cười.
“Anh ngốc à? Chuyện này mà anh cũng thỏa hiệp sao? Chẳng lẽ anh thật sự sợ hắn kiện ra tòa án sao? Yên tâm, chuyện này...”
“Tôi biết.” Trần Trì vẫn rất ít nói, ánh mắt nhìn về phía tôi hơi lóe lên: “Điều kiện của tôi là, hắn đáp phải ứng bất cứ yêu cầu gì của em. Cho dù là yêu cầu ly hôn.”
Trong phút chốc, mọi kiêu ngạo của tôi đều bị dập tắt.
Quả nhiên, phụ nữ thì dễ bị làm cho cảm động. Trong khi bạn đang nghĩ rằng hắn đang truy thê hỏa táng tràng thì hắn đã sớm bán bạn theo cách khác rồi.
Thấy tôi im lặng, giọng Trần Trì có chút trầm xuống: “Em đừng hiểu lầm, tôi có tiền, nhưng không phải mua em. Mặc dù em có thể không tin, nhưng tôi vẫn cảm thấy trên thế giới này có hai chuyện quan trọng nhất, đó chính là Tình yêu và Tự do.”
“Tôi biết. Chỉ là... tôi thấy không đáng cho anh.”
“Không cần vì tôi, cũng đừng vì Tiêu Nhiên.”
Trần Trì vốn là thiên chi kiêu tử*, là thiếu niên tư thế oai hùng bừng bừng, không nên bị cuốn vào cuộc sống như vậy.
*(đứa con của trời)