Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tơ Hồng Nhân Duyên - Phần 7

Cập nhật lúc: 2024-10-24 17:54:50
Lượt xem: 93

17

 

“Streamer cô có ý gì? Tất cả những gì tôi nói đương nhiên đều là nói thật.”

 

“Sau khi Mộng Mộng rời đi, tôi đã mất một thời gian dài để bình tĩnh lại và quyết định buông bỏ cô ấy. Nhưng kể từ khi tôi có ý định đó, cô ấy không đồng ý. Ngày nào cô ấy cũng đến quấy rối tôi, tôi sắp bị cô ấy làm cho phát điên rồi.”

 

“Streamer, tôi đã xem livestream của TY. Tôi biết cô có khả năng giúp tôi. Cầu xin cô hãy giúp tôi, tôi thực sự không thể chịu đựng thêm nữa, haha hãy giúp... Haha nhảm nhí! Haha…”

 

Một Hai Ba Bốn đột nhiên trở nên rất kỳ quái, nhanh chóng dí sát mặt vào máy quay, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào màn hình, khóe miệng nhếch lên một cách quỷ dị.

 

[Mẹ ơi! Sợ quá đi!]

 

[Chuyện gì đang xảy ra vậy?]

 

[Hu hu, tôi sợ phát khóc rồi.]

 

[Không thể xem buổi phát trực tiếp này thêm một ngày nào nữa. Tôi vẫn nên đi xem các nữ streamer nhảy múa thì hơn! Nếu không thì sớm muộn gì tôi cũng c.h.ế.t vì sợ mất thôi!]

 

 

Một Hai Ba Bốn chậm rãi nói bằng một giọng kỳ lạ: “Cô muốn giúp anh ta? Thế thì tôi sẽ đến tìm cô.”

 

Màn hình nhấp nháy và chuyển sang màu đen, tôi không kịp phản ứng, lần này cả phòng livestream của tôi cũng bị ngắt kết nối.

 

Tôi: ... 

 

Hình như tôi đâu có đồng ý giúp anh ta? Sao lại đến tìm tôi thế?

 

Lâm Mộng Mộng, cô như thế này làm tôi trông giống như đồ ngốc vậy…

 

 

18

 

Tôi thật sự tôi không giỏi trong việc bắt ma.

 

Tôi lặng lẽ xoa xoa sợi tơ hồng, cố gắng triệu hồi Đường Thanh đến giúp tôi.

 

Đang xoa sợi tơ hồng được một nửa thì đột nhiên có tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền đến.

 

"Cộc cộc."

 

"Cộc cộc."

 

"Cộc cộc cộc."

 

Như thể đòi mạng vậy, khiến tôi bị dọa đến mức run tay làm rơi sợi tơ hồng xuống đất.

 

Được lắm, đến nhanh thế sao? Đến rồi mà còn biết gõ cửa? Lịch sự quá nhỉ.

 

Tôi nắm chặt bùa hộ thân trong tay, chậm rãi áp sát cửa, nhìn ra ngoài qua lỗ mắt mèo.

 

Đèn cảm ứng ngoài hành lang đang sáng, ngoài hành lang trống trơn chỉ thấy được cửa thang máy đối diện cửa nhà tôi.

 

Không có ai.

 

Không thấy bóng dáng một ai cả.

 

[Truyện được dịch và biên tập bởi team Qi Qi, chỉ đăng tại tài khoản Me Qi Qi. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.♥️♥️]

Nhưng tiếng gõ cửa vẫn liên tục vang vọng bên tai tôi.

 

Lâm Mộng Mộng hiện đang nhập vào thân xác Một Hai Ba Bốn nên không thể che hình giấu bóng được.

 

Vì vậy tôi đoán, lúc này cô ấy hoặc đang nằm rạp xuống mặt đất hoặc treo lủng lẳng trên trần nhà, chờ tôi mở cửa để hù dọa.

 

Tôi đang định rời khỏi lỗ mắt mèo thì đột nhiên một con mắt đỏ ngầu áp sát vào đầu bên kia của mắt mèo, khiến tôi giật nảy mình, lùi lại mấy bước.

 

"Muốn c.h.ế.t à! Còn chơi trò hù dọa cũ rích này!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/to-hong-nhan-duyen/phan-7.html.]

Bên ngoài vang lên những tiếng cười rùng rợn.

 

"Streamer, tôi là Triệu Thành đây, cô mau ra đi, tôi đến tìm cô đây.”

 

"Cô mau ra đi, ra đi.”

 

"Mau đến giúp tôi đi!"

 

Tôi: "..."

 

"Cô giả vờ tệ quá đó, cười cũng thật khó nghe nữa, có thể im miệng đi không?"

 

Bên ngoài cửa im lặng một lúc rồi đột nhiên vang lên tiếng đập cửa dữ dội.

 

Âm thanh như thể muốn phá tung cánh cửa nhà tôi vậy.

 

May mà khu chung cư này ở ngoại ô, tỷ lệ cư dân thấp, hàng xóm trên dưới trái phải đều ít khi về ở.

 

Nếu không thì với tiếng ồn này, ngày mai tôi chắc chắn sẽ bị khiếu nại lên ban quản lý rồi.

 

Tôi mất hết kiên nhẫn mở miệng:

 

"Nhỏ tiếng thôi, phiền phức quá."

 

Nghe tôi nói vậy, Lâm Mộng Mộng càng đập mạnh hơn.

 

"Đã bảo nhỏ tiếng rồi, phiền thật đó!"

 

Tôi rút ra hai lá bùa hộ thân và đi ra phía cửa, vừa định mở cửa ra đối đầu với Lâm Mộng Mộng thì bị Đường Thanh kéo tay lại.

 

"Tiểu Tơ Hồng, đã nói điện Nguyệt Lão chúng ta không làm nghề bắt ma mà, sao cô còn mang thứ này về nhà vậy?"

 

Thì ra là sợi tơ hồng tôi đánh rơi xuống đất, tự nó cháy hết và triệu hồi Đường Thanh đến.

 

Tôi lặng lẽ cất bùa hộ mệnh đi, tủi thân nói.

 

"Không phải tại tôi, cô ấy tự đến đấy chứ."

 

"Thôi được rồi, cô đi nghỉ đi." Đường Thanh kéo tôi ra sau lưng ngài ấy rồi tự mình đi ra phía cửa: "Cứ giao cho ta."

 

 

19

 

Đường Thanh đi ra ngoài.

 

Chỉ trong chốc lát, bên ngoài đã im bặt.

 

Rất nhanh sau đó Đường Thanh xách Triệu Thành đang ngất và một pháp khí hình hồ lô đẩy cửa đi vào.

 

Tôi đi vòng quanh Triệu Thành vài vòng, ngẩng đầu nhìn Đường Thanh.

 

"Đánh thức anh ta dậy, tôi có chuyện muốn hỏi anh ta."

 

Đường Thanh mặt không cảm xúc đá hai cái vào đùi Triệu Thành, anh ta giật mình tỉnh dậy ngay lập tức.

 

"Chuyện, chuyện gì vậy? Streamer? Sao tôi lại ở đây?"

 

Tôi ngồi xuống, một tay chống lên đầu gối, một tay túm cổ áo anh ta.

 

"Triệu Thành, thành thật khai báo, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"

 

Triệu Thành ngẩn người, tiếp tục giả ngơ.

 

"Chuyện gì xảy ra là sao?"

 

Tôi lấy cái hồ lô từ tay Đường Thanh.

 

 

Loading...