Tôi bị tên học dốt tán tỉnh - Chương 4-5
Cập nhật lúc: 2024-08-09 00:04:38
Lượt xem: 125
4
Tôi không muốn làm chó, tôi thà cùng mẹ mình tự sinh tự diệt còn hơn.
Tôi mang theo hơn 300 đồng trộm từ nhà trở về quê. Mẹ tôi sống trong khu nhà tái định cư, vẫn không có việc làm, chỉ nhận trợ cấp xã hội.
Mẹ tôi không chào đón tôi, bà giật lấy hơn 300 đồng trên người tôi rồi bảo tôi cút đi, bảo tôi đi mà tìm bố tôi.
Trong khoảnh khắc đó, cả thế giới của tôi như sụp đổ.
Tôi chỉ là một kẻ dư thừa.
Trong đầu tôi, ý nghĩ "tự sát" và "cố sống" như hai con người tí hon cố kéo tôi về hai hướng ngược nhau. Cuối cùng, tôi cắn răng, trở về cái nơi nuôi chó đó.
Chờ đợi tôi là những lời mỉa mai, chế nhạo. Bố tôi đánh tôi một trận, nói tôi không học hành tử tế, học đòi bỏ nhà đi.
Vài ngày sau, Chúc Đồng Vận mới phát hiện tiền tiêu vặt của nó bị mất.
Bố tôi lại muốn đánh tôi, bảo tôi giao tiền ra. Tôi gầm lên, tiền bị mẹ tôi lấy rồi, có giỏi thì đi mà đòi bà ấy!
Bố tôi im lặng thả tôi ra.
Đêm đó, Bạch Tĩnh lấy tay bịt miệng tôi, tay kia cấu vào đùi tôi hơn mười lần, tôi đau đến độ mồ hôi lạnh túa ra.
Tôi giãy giụa, cắn vào tay bà ta, hỏi bà ta: "Mẹ tôi là bạn tốt nhất của bà, bà đối xử với tôi như vậy, không sợ xuống địa ngục sao?!"
Bà ta cười lạnh: "Mẹ mày còn không quan tâm đến mày, tao sợ quái gì chứ?!"
Tôi nghẹn lời.
Chạy vào nhà vệ sinh, cởi quần ra, nhìn thấy đùi đầy vết bầm tím.
Từ ngày đó trở đi…
Bạch Tĩnh như mở ra cánh cửa thế giới mới, mỗi khi không vừa ý bà ta lại cấu vào đùi tôi.
Nơi này rất tốt, đủ kín đáo, sẽ không ai thấy được.
5
Chúc Đồng Vận học hành không tốt, trước đây trong lớp chúng tôi nó cũng chỉ thuộc loại trung bình yếu, chuyển đến trường mới vẫn vậy.
Bạch Tĩnh cảm thấy mất mặt, nhất là mỗi lần so sánh với thành tích của tôi, bà ta lại chửi mắng khắp nhà:
"Nhìn mày xem, cả nhà đổ hết tiền vào mày, kết quả thì sao, học ngu như lợn! Còn thua cả Chúc An Nhiên! Tao nói cho mày biết, lần sau nếu còn không hơn được nó, đừng gọi tao là mẹ nữa!"...
Chúc Đồng Vận hận tôi.
Ngoài việc lén cắt lỗ trên quần tôi, giấu kim trong áo bông của tôi, còn trộm vở bài tập của tôi, xé sách giáo khoa của tôi, đổ mực lên sách của tôi...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/toi-bi-ten-hoc-dot-tan-tinh/chuong-4-5.html.]
Đào Hố Không Lấp team
Những năm tháng như vậy trôi qua.
Rồi vào một buổi tối nọ. Sau khi rửa mặt xong, tôi định lau mặt thì thấy kem dưỡng da trẻ em có dấu hiệu bị trộn gì đó, mùi nước rửa móng tay phảng phất. Tôi do dự một lúc rồi vẫn quyết định múc một ít kem bôi lên mặt.
Mặt tôi ngay lập tức đau rát như bị cháy.
Thành thật mà nói, so với việc bị bố đánh hay Bạch Tĩnh cấu véo, cơn đau này thực sự không là gì. Nhưng tôi vẫn ôm mặt hét lên, chạy vào nhà vệ sinh soi gương.
Hai má đỏ ửng lên rõ rệt, trên bề mặt da nổi lên vô số nốt mụn nhỏ.
Tôi tức giận chạy trở lại phòng ngủ, múc một đống kem rồi lao đến bôi lên mặt Chúc Đồng Vận.
Chúc Đồng Vận hét lên.
Bố và Bạch Tĩnh lao vào, kéo tôi ra để cứu Chúc Đồng Vận. Tôi gào lên với bố, nói ông ta thiên vị, hỏi ông ta có phải muốn nhìn Chúc Đồng Vận hại c.h.ế.t tôi mới vui lòng không.
Bạch Tĩnh rất bình tĩnh, ngắt lời tôi, nói phải đi bệnh viện, mặt con gái không thể bị hủy hoại được.
Bố tôi gật đầu.
Rồi họ đưa tôi đến phòng khám.
Lại là phòng khám... vừa nói là đi bệnh viện, kết quả vẫn là đến phòng khám.
Ha, bao năm nay, mỗi lần Chúc Đồng Vận ốm đều đến bệnh viện lớn, còn tôi ốm thì luôn là phòng khám nhỏ.
Phải rồi, Chúc Đồng Vận là viên ngọc quý, không thể bị hư hỏng gì. Còn tôi là hòn đá ven đường, giữ được cái mạng rẻ mạt này là quá đủ.
Bác sĩ hỏi tôi dùng phải thứ gì.
Tôi tức giận chỉ vào Chúc Đồng Vận, hét lên nói kem dưỡng da trẻ em bị cô ta đầu độc.
Bạch Tĩnh bước lên, tát mạnh vào mặt tôi, nói tôi nói dối, trẻ con nhà nào lúc chưa rõ chuyện gì cũng thích bịa đặt!
Phòng khám im lặng, mọi người nhìn chúng tôi.
Tôi chống hai tay lên bàn bác sĩ, n.g.ự.c phập phồng dữ dội, cắn môi, để mặc nước mắt rơi xuống bàn...
Mọi người xung quanh chỉ trỏ, nói Bạch Tĩnh ra tay tàn nhẫn.
Bạch Tĩnh hoảng hốt, giải thích là vì sự việc quá đột ngột, bà ta cũng lo lắng, sợ tôi nhiễm thói xấu.
Kết quả của sự việc này là…
Bạch Tĩnh cho tôi 50 đồng, bảo tôi mua lại một lọ kem dưỡng da trẻ em, số tiền còn lại làm tiền tiêu vặt, bảo tôi đừng nói lung tung ở ngoài.
Bố tôi cuối cùng cũng từ bỏ cái vỏ bọc "gia đình hòa thuận công bằng" giả tạo, bảo tôi ở ký túc xá.