Tôi Bị Trói Định Với Hệ Thống Diễn Xuất - Phần 1: Hệ Thống Diễn Xuất 4
Cập nhật lúc: 2024-09-22 20:26:01
Lượt xem: 6,363
Sau khi buổi đọc kịch bản bắt đầu, với tư cách là một kẻ tép riu, tôi ngồi ở hàng sau cố gắng lắng nghe các đại lão phát biểu.
Mặc dù câu chuyện được chuyển thể từ vụ án có thật, nhưng để phù hợp với ý đồ của đạo diễn và cảm nhận của bộ phim, có một số chi tiết vẫn được thay đổi, ví dụ như nữ chính mới cưới trong phim.
Trong vụ án, đó là nạn nhân thứ hai, đã kết hôn nhiều năm, nhưng tình cảm vợ chồng rất tốt. Vì vậy, cô ấy mới để đứa con chín tuổi ở nhà một mình, ra ngoài đưa ô cho chồng.
Mọi người đang thảo luận sôi nổi.
"Giác Hạ, cô nghĩ sao?" Đạo diễn Bạch đột nhiên hỏi.
Câu hỏi này bất ngờ như bị giáo viên gọi tên trong lớp học.
"Tôi, khụ..." Phản xạ nhanh nhạy nhiều năm cộng với những thông tin vừa xem trong đầu giúp tôi nhanh chóng sắp xếp lời nói.
"Tôi chủ yếu đang xem cảnh nữ chính ra khỏi nhà. Tôi cảm thấy có một điểm không được tự nhiên lắm, theo bối cảnh thì lúc này mọi người vẫn chưa biết đây là một vụ án g.i.ế.c người hàng loạt, nên không cảnh giác lắm với việc ra ngoài trời mưa."
"Vậy nghĩa là, trên con đường ra khỏi nhà, không chỉ có một mình nữ chính là phụ nữ ra ngoài. Vậy thì nguyên nhân gì khiến hung thủ nhắm vào cô ấy làm mục tiêu?"
Nói xong, tôi có chút bất an.
"Tiếp tục đi."
Bạch Ngọc nhìn tôi đầy khích lệ.
"Vì bộ phim được chuyển thể từ câu chuyện có thật, và dựa trên thủ đoạn tàn nhẫn của hung thủ, theo tâm lý học tội phạm, những kẻ c.u.ồ.n.g d.â.m như hắn thường chọn mục tiêu là người lạ."
Trong thoáng chốc, tôi cảm thấy như mình đang đi trên con đường đó.
Lựa chọn mục tiêu giữa đám đông chen chúc.
"Phải cắt đứt mối quan hệ với nạn nhân, như vậy mới có thể coi họ như những vật thể vô tri vô giác, để thực hiện hành vi bạo lực với họ..."
"Vậy nên hắn không sống ở gần đây, hắn tránh ra tay với người quen."
"Tại sao lại chọn nữ chính? Cô ấy có gì khác biệt so với những người khác? Cô ấy đi đưa ô, tức là cô ấy mang theo hai chiếc ô. Không, không, những người khác đều là gặp mưa sau khi ra khỏi nhà, còn cô ấy là ra khỏi nhà từ trước, cô ấy đi ủng..."
Tôi nói càng lúc càng nhanh.
"Những người khác không được chọn, là vì giày của họ quá bẩn. Còn ủng của nữ chính lại tương đối sạch sẽ, nên đã được hung thủ chọn."
"...Là mắc chứng sạch sẽ."
Tôi ngẩng phắt đầu lên.
Cả phòng im lặng.
Biên kịch vàng lên tiếng trước: "Góc nhìn của cô rất thú vị. Cô cũng tìm hiểu về vụ án này sao?"
Tôi chỉ đành nói: "Tôi lớn lên ở đó, vụ án này vẫn luôn là vụ án treo, được rất nhiều người quan tâm."
Ánh mắt mọi người nhìn tôi cũng thay đổi, vị tiền bối gạo cội của nhà hát cười hỏi tôi về cách hiểu nhân vật.
Thậm chí còn thảo luận với tôi về cách sử dụng giọng địa phương sao cho phù hợp với bộ phim.
Rất nhanh, tôi đã hòa nhập vào cuộc thảo luận của mọi người.
Tan họp, mọi người còn trao đổi phương thức liên lạc với nhau.
Trái lại, Trịnh Nam Châu lại chặn tôi lại nói chuyện riêng, vẻ mặt âm trầm: "Sao tôi lại không biết em còn hiểu biết về tâm lý học tội phạm?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/toi-bi-troi-dinh-voi-he-thong-dien-xuat/phan-1-he-thong-dien-xuat-4.html.]
Tôi cũng thấy khó hiểu.
"Anh là đồ giả vờ, bày đặt hỏi tôi? Việc tôi hiểu biết cái gì mà cần phải báo cáo với anh?"
Chẳng phải trên chương trình, người một câu "dựa vào quan hệ", hai câu "diễn dở" là anh sao?
Anh ta cau mày, "Anh đang nói chuyện tử tế với em. Trước đây anh đã hiểu lầm em, hay là chúng ta cùng đến quán cà phê, ngồi xuống nói chuyện cho rõ ràng..."
Sao anh ta lại trở nên dai như đỉa thế này.
"Giác Hạ," Bạch Ngọc ở cách đó không xa vẫy tay với tôi, "Tôi còn có việc muốn nói chuyện với cô."
Đúng lúc lắm, tôi vui vẻ chuồn mất.
-
Buổi trưa, tôi ăn cơm trưa cùng Bạch Ngọc.
Anh ta dường như ăn rất ít, hoặc có lẽ không hợp khẩu vị.
Mỗi miếng ăn cứ như thể đang nuốt thuốc độc.
Trong lúc trò chuyện, tôi mới phát hiện chúng tôi là đồng hương.
"Vậy anh còn nói được tiếng địa phương không?" Tôi tò mò hỏi.
Bạch Ngọc cụp mắt xuống, đúng là quái vật lông mi, một vòng bóng mờ nhàn nhạt in trên mí mắt dưới, "Không nói được nhiều lắm, tôi đi du học từ nhỏ, mãi đến mấy năm trước mới về nước."
"Ra vậy."
Bạch Ngọc mỉm cười, "Những điều em nói hôm nay là do em tự nghĩ ra sao? Hay là có ai nói cho em biết? Xin lỗi, tôi không có ý gì khác..."
"Chỉ là lúc nãy em có vẻ hơi... kỳ lạ."
Anh ta đang nói đến lúc tôi đắm chìm vào hệ thống, nhập tâm vào góc nhìn của hung thủ.
"Haha, anh biết đấy, chúng tôi là diễn viên mà, toàn là mấy đứa ham diễn thôi."
Tôi cười gượng gạo che giấu.
Dù sao thì tôi biết giải thích thế nào với người bình thường về việc tôi mang theo một cái hệ thống [Sát nhân] đây!
"Thế à."
Sau bữa ăn, tôi dò hỏi anh ta về việc chọn diễn viên.
Bạch Ngọc cầm một ly Americano đá, thản nhiên nói: "Hiện tại vẫn chưa quyết định đâu, chắc mấy ngày nữa sẽ có người thông báo cho em đến thử vai."
"Mọi người không ngại sao? Dù sao thì hình ảnh của em trên mạng cũng không tốt lắm, hơn nữa, ý em là, có thể sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của anh." Tôi dứt khoát cắn răng nói thẳng.
"Không có diễn viên tệ, chỉ có đạo diễn không biết đào tạo diễn viên."
Anh ta khẽ thở dài, "Giác Hạ, em không tệ như em nghĩ đâu."
Về nhà, tôi cày nát những tài liệu về vụ án.
Điện thoại lại rung liên hồi.
Nhìn thì ra là Trịnh Nam Châu, người đã chặn tôi trước đó, đang liên tục gửi lời mời kết bạn.
Tôi kéo anh ta vào danh sách đen, cả thế giới bỗng chốc yên tĩnh.