Tôi Bị Trói Định Với Hệ Thống Diễn Xuất - Phần 4: Chúc Thọ 5
Cập nhật lúc: 2024-09-25 15:54:59
Lượt xem: 1,993
Vì lúc này quán không đông khách, không ảnh hưởng đến việc buôn bán, nên một lát sau bà chủ quán đã gọi được ông chồng đang ngồi xem đánh bài ở ngoài đường về.
Ông chủ quán cũng cười hề hề, nói rằng đã buôn bán ở khu này hơn mười năm, nuôi hai đứa con ăn học đến đại học.
Tôi liếc nhìn chiếc tạp dề trên người họ tuy sạch sẽ nhưng đã bạc màu, rõ ràng là đã dùng nhiều năm rồi.
"Nhà chúng tôi còn đỡ, mấy làng gần đây mới gọi là nghèo thật. Thế nên đám thanh niên mới bỏ đi ra ngoài làm thuê hết rồi.
Ông chủ quán châm một điếu thuốc: "Cái làng mà cháu nói... làng gì nhỉ, Trường Thịnh đúng không? Hình như trước đây tôi có nghe qua. Nhưng bây giờ nó đổi tên rồi..."
Ông ấy đột nhiên vỗ trán: "Nó đổi thành làng Vĩnh Phúc rồi!"
Trong quán còn một bàn khách nữa, người đó cũng quay lại nói: "Đúng rồi! Tôi nghe thằng em họ tôi nói, người trong làng đó đều có phúc lắm, thanh niên thì tìm được vợ, người già thì sống thọ..."
"Nó gần đây không ạ?" Nghĩ đến bữa tiệc mừng thọ đó, tôi không khỏi hỏi.
"Xa lắm xa lắm, ở tận trong núi, bình thường ít khi thấy người làng đó lắm."
"Đúng đấy đúng đấy, hình như mấy tháng nay chẳng thấy ai. Chỉ có thằng em họ tôi làm nghề đó, nghe nói chỉ riêng bát đĩa mừng thọ cho làng đó, nó đã nhập về mấy nghìn cái rồi!"
Bà chủ quán cũng ngạc nhiên: "Làng đó làm gì có nhiều người thế?"
"Ai mà biết được..."
Tôi lén ra ngoài mua một bao thuốc ở tiệm tạp hóa, rồi quay lại tìm người khách đó, van xin anh ta dẫn tôi đi tìm em họ anh ta, xem có thể hỏi được địa chỉ của cái làng Vĩnh Phúc kia không.
Nào ngờ tôi còn chưa kịp nói gì, anh ta đã vỗ n.g.ự.c nhận lời dẫn tôi đi.
Để phòng trường hợp bất trắc, trên đường đi tôi đã gửi những thông tin mình có được cho Cố Vị Phong.
Khi đến chỗ em họ của người khách kia, tôi mới nhận ra nơi này đúng là nghèo thật, cứ như thời gian đã dừng lại ở hai mươi năm trước.
Trên đường gần như không thấy bóng dáng người trẻ nào.
"Đến rồi, chính là chỗ này."
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, đã đi đến cuối con phố dài, trước mặt là một cửa hàng bán đồ tang lễ nhỏ xíu.
Bên trong cũng rất nhỏ, trên kệ bày la liệt quần áo, bánh bao, bát đĩa mừng thọ đủ kiểu, những thứ này rõ ràng không phải làm bằng giấy, nhưng lại mang đến cảm giác lờ mờ như đang lẩn khuất giữa ranh giới sống chết.
Nhìn kiểu gì cũng thấy khó chịu.
Người được gọi là "em họ" kia uể oải, thấy chúng tôi bước vào cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/toi-bi-troi-dinh-voi-he-thong-dien-xuat/phan-4-chuc-tho-5.html.]
"Trần lão đệ, cậu đang làm ăn với làng Vĩnh Phúc đúng không? Cho hỏi thăm chút chuyện được không?"
Người kia nghiêng đầu: "Đừng hỏi tôi, tôi chẳng biết gì đâu. Làng đó kỳ lắm, tôi giao hàng xong là phóng xe về ngay trong đêm."
Dù chúng tôi có hỏi thế nào, anh ta cũng không chịu nói thêm.
Tôi giả vờ thất vọng bỏ đi, sau khi chia tay với người khách ở quán ăn sáng, tôi lại quay vào cửa hàng.
Tôi đập mạnh mấy nghìn tệ tiền mặt lên quầy: "Nếu không tìm thấy tên khốn nạn đó thì tôi nhất định không về! Lần sau cậu đi giao hàng, cho tôi đi nhờ một chuyến, không làm phiền cậu nhiều đâu, có chuyện gì tôi tự chịu trách nhiệm!"
Trần lão đệ lúc này mới ngẩng đầu lên, ánh mắt đảo qua mặt tôi và cái bụng hơi nhô lên của tôi: "Đây là cô tự nói đấy nhé."
"Nhưng tôi mua thêm một thông tin nữa."
Tôi giữ tay anh ta đang định cầm tiền: "Làng đó kỳ lạ thế nào?"
Mười giờ tối, tôi vẫn không thấy Cố Vị Phong đến chỗ hẹn ở trong xe.
Ngay cả tin nhắn tôi gửi ban ngày, anh ấy cũng không trả lời lấy một tin.
Tôi không lo lắng anh ấy gặp chuyện, dù sao anh ấy cũng được huấn luyện bài bản, tôi đoán chắc là anh ấy đã tiếp xúc với tài liệu mật nào đó nên phải nộp điện thoại.
Nhưng không thể trao đổi thông tin, lại phải ở một mình bên ngoài qua đêm, mức độ ác ý trong hệ thống lại tăng lên một chút.
Tôi suy nghĩ một lúc rồi quyết định lái xe đến đậu bên cạnh tòa án huyện.
Hôm sau tôi đến xem có dấu vết nào cho thấy Cố Vị Phong đã quay lại không, nhưng lại phát hiện ra mấy dấu chân lạ ở chỗ tôi đậu xe hôm trước.
Có người đang cằn nhằn: "Đêm qua có trộm, đập vỡ cửa kính mấy chiếc xe ở đây... Đồ đạc trên xe bị lấy hết sạch rồi."
Người biết tôi đậu xe ở đây không nhiều, hai vợ chồng chủ quán ăn sáng thì lúc nào cũng ở trong quán, hơn nữa lại buôn bán ở gần đây.
"Trần lão đệ" thì lúc nào cũng ở trong cửa hàng, người duy nhất có khả năng âm thầm theo dõi tôi, chắc chỉ có vị khách lắm lời ở quán ăn sáng hôm đó.
Chắc là thấy tôi là phụ nữ có thai, chồng thì bặt vô âm tín, lại còn rút ra được mấy nghìn tệ...
Để tránh tình trạng này xảy ra, tôi không dám quay lại chỗ đậu xe ban đầu nữa, mỗi đêm đều đổi chỗ khác nhau, chủ yếu là tìm chỗ đậu xe ngủ gần các cơ quan nhà nước.
Cứ thế bốn ngày trôi qua, "Trần lão đệ" đến báo cho tôi biết, chiều mai anh ta sẽ đi giao hàng đến làng Vĩnh Phúc.
Và đó cũng là chuyến cuối cùng, sau đó đến tận năm sau anh ta mới đi giao hàng lại.
Mà ngày mai cũng chính là ngày ghi trên thiệp mời dự tiệc mừng thọ.