Tôi Bị Trói Định Với Hệ Thống Diễn Xuất - Phần 5: Vô Thanh Báo Thù 5
Cập nhật lúc: 2024-09-26 12:31:58
Lượt xem: 1,532
Tôi ngồi sau cửa sổ, trước bàn học lắc đầu cười, cầm bút lông chép chữ "Anh văn" trên giấy lụa. Những từ này rất khác với tiếng Trung, xiên xẹo, giống như con rắn.
"Chị ơi, đừng học nữa! Ra đạp xe đi!"
Tôi đáp lại, một giọt mực lớn rơi xuống giấy.
Mỗi ngày tan làm đều rất sớm, tôi thậm chí còn nghe thấy nhân viên hậu trường mới lẩm bẩm: "Đạo diễn Bạch không phải tính tình rất tốt sao?"
Tuy nhiên, khi quay cảnh đầu tiên nữ chính trở về nước để điều tra chân tướng vụ cháy nhà khiến gia đình cô ta thiệt mạng, Bạch Ngọc đã hô "cắt".
“Cảm xúc khi em bước vào chùa không đúng.”
Anh ta nói vậy, tôi liền đổi cách diễn.
“Không đúng.”
“Quay lại một lần nữa.”
“Không đúng.”
“Quay lại.”
Cứ như vậy, một cảnh quay mà tôi phải diễn đi diễn lại đến hai mươi sáu lần vẫn không qua được.
Bạch Ngọc thở dài: “Hôm nay đến đây thôi.”
Tôi không phải là diễn viên mới vào nghề, nên tôi sẽ không trốn vào xe bảo mẫu mà suy sụp, ngược lại, tôi đi thẳng đến trước mặt anh ta trước bao nhiêu con mắt: “Đạo diễn Bạch, chỗ nào em diễn không đúng, anh có thể nói thẳng với em.”
Bạch Ngọc chỉ nói: “Hôm nay trạng thái của em không tốt, có lẽ ngày mai sẽ ổn thôi.”
Mọi người trong đoàn phim đều được đào tạo bài bản, dù tôi có bắt họ tăng ca đến khuya cỡ nào, sau khi tan làm, họ vẫn đối xử với tôi như thường.
Nhưng ngày qua ngày làm việc, trong lòng tôi dâng lên nỗi tự nghi ngờ u ám vô hạn.
Mỗi lần đến cảnh quay của tôi, đều phải quay đi quay lại rất lâu.
Vấn đề thực sự nằm ở tôi.
Có thể tôi vốn không thích hợp làm diễn viên.
Cùng lúc đó, tôi cố gắng hết sức để thay đổi hiện trạng. Mỗi tối sau khi tan làm, tôi đều viết tiểu sử nhân vật thật dài; kéo biên kịch cùng tìm hiểu tâm lý nhân vật; đến tập diễn thử trước, diễn đi diễn lại kịch bản.
Trong phim trường vắng tanh, chỉ có chú thỏ nhỏ nằm gọn trong lòng tôi, lặng lẽ chứng kiến những giọt nước mắt của tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/toi-bi-troi-dinh-voi-he-thong-dien-xuat/phan-5-vo-thanh-bao-thu-5.html.]
Hai tuần sau, Bạch Ngọc tuyên bố tiến độ hiện tại quá chậm, quyết định quay những cảnh không có tôi trước.
Trong phút chốc, những ánh mắt phức tạp đều đổ dồn về phía tôi.
“Giác Hạ, anh có sắp xếp khác cho em.”
Nghe được câu này, tôi thậm chí có cảm giác như vừa thoát chết. Tôi cứ tưởng mình sẽ bị loại khỏi đoàn phim, đây sẽ là nỗi nhục chưa từng có trong sự nghiệp diễn xuất của tôi - may mắn thay, may mắn thay anh ta vẫn chưa từ bỏ tôi.
Ngày hôm sau, anh ta đích thân lái xe đưa tôi lên núi, để tôi ở trong chùa một thời gian. Không có trợ lý, không có quản lý, thậm chí còn tịch thu điện thoại của tôi - “Nếu em cần, vị trụ trì trong chùa có điện thoại, có thể liên lạc với người thân.”
Tôi cười gượng hai tiếng: “Đạo diễn Bạch, đày đến Ninh Cổ Tháp cũng còn được mang theo người nhà, anh đày em lại để em đi một mình sao?”
Bạch Ngọc mở cốp xe, xách ra hai lồng thỏ: “À, còn có chúng bầu bạn với em. Chăm sóc chúng cho tốt.”
“…” Tôi thầm niệm ba lần trong lòng rằng anh ta là một đạo diễn nổi tiếng và đánh người là phạm pháp, sau đó xách hai lồng thỏ vào cửa chùa.
Phía sau, bóng cây loang lổ, đôi đồng tử màu hổ phách nhìn lên bầu trời.
Anh ta không nói khi nào sẽ đến đón tôi về đoàn phim.
-
Ban đầu, tôi cứ tưởng Bạch Ngọc làm vậy là để tôi gạt bỏ sự nông nổi, mài giũa tâm tính của bản thân. Nhưng khi tôi thực sự ở lại đây hai ngày, tôi phát hiện ra anh ta thực sự muốn tôi xuất gia.
Cuộc sống trong chùa rất khác so với tưởng tượng.
Ngôi chùa này không lớn, được xây dựng trên núi, nhưng lại rất đông khách.
Cũng có không ít người đến đây ở ngắn hạn, ngoài tôi ra, hàng tuần đều có các tổ chức như “Khóa tu Thiền” đến đây, thành viên chủ yếu là các giám đốc doanh nghiệp, giáo sư đại học, phú nhị đại…
Tuy nhiên, bất kể thân phận như thế nào, chúng tôi đều chỉ có thể tự mình lo liệu cuộc sống của mình.
“Tôi không chịu nổi nữa, chiều nay tôi sẽ về”, người đàn ông trẻ ăn mặc rất lịch sự vừa kéo nước giếng vừa làu bàu: “Tôi không tin mấy thứ này. Hơn nữa, ở đây không có internet, có chuyện gì ở công ty cũng không liên lạc được với tôi.”
Thông thường, hai ngày đầu tiên là lúc có nhiều người rời đi nhất, những người ở lại thường mang vẻ mặt buồn rầu.
Có người mắc bệnh ung thư, có người hiếm muộn nhiều năm, có người công ty lâm vào cảnh khốn cùng… Những điều người ta cầu xin thường được viết trên thẻ gỗ, buộc bằng một sợi dây đỏ và treo dưới gốc cây đào khổng lồ.
Tôi cũng viết ước nguyện hiện tại của mình: Quay phim thuận lợi, phim mới thành công vang dội.
Khi tôi kiễng chân lên treo thẻ gỗ lên cành cây, một cơn gió nhẹ thổi qua, những thẻ gỗ xoay tròn va vào nhau.
Tôi chợt chú ý đến một thẻ gỗ màu trắng, cũng chỉ có nó được buộc bằng dây trắng, trên đó viết: “Nhân sinh bất tương kiến, động như Sâm Thương*”, ký tên là Bạch Ngọc.
(*Sâm Thương thường được dùng để biểu thị sự chia cách, cách biệt hoặc không thể gặp nhau. Giống như hai ngôi sao này không bao giờ cùng xuất hiện trên bầu trời.)