TÔI HUẤN LUYỆN NAM CHÍNH THÀNH CHÓ NGOAN - C10
Cập nhật lúc: 2024-09-09 23:17:01
Lượt xem: 1,232
14.
“Anh trai gì cơ?”
“Anh trai mưa à?”
Lời này được thốt ra từ gương mặt không cảm xúc của Tạ Tự, vẫn khiến tôi hơi ngạc nhiên.
Tạ Tự đột nhiên sáp lại gần, trong lúc tôi chưa kịp phản ứng, hắn ôm lấy eo tôi, ép tôi dựa sát lại gần hắn hơn một chút.
Chóp mũi chạm nhau, hơi thở giao hoà.
Tạ Tự nhìn tôi chăm chú, gằn từng chữ: “Anh trai cô sẽ đối xử với cô thế này à, Tống Duẫn sẽ đối xử với cô như vậy ư.”
Hắn muốn hôn tôi, nhưng tôi nhanh tay lẹ mắt đưa tay chặn giữa môi hắn và môi tôi.
Tạ Tự hôn phải lòng bàn tay tôi, nhưng không lập tức rời ra, mà là nhắm mắt tiếp tục hôn lên.
Tôi cảm nhận được một cơn ngứa ngáy ẩm ướt truyền đến từ lòng bàn tay mình.
Không biết Tạ Tự mở mắt ra từ khi nào, hắn nhìn tôi chằm chằm, mở miệng khẽ cắn ngón út của tôi, đầu lưỡi bên trong l.i.ế.m nhẹ vào lòng bàn tay tôi.
Không biết hành động nào của tôi làm hắn hiểu lầm, nhưng khi hắn định hôn tới, lần nữa bị tôi chặn lại.
Bị từ chối liên tục khiến hắn hơi gấp gáp, ánh mắt nhìn tôi có hơi hung ác.
“Ý gì chứ???”
“Tống Tư Ninh, chơi chán là muốn vứt bỏ, em* coi tôi là gì chứ?”
*Khúc này tình cảm đủ bùng “lổ” để đổi xưng hô chưa ta =))
“Em nghĩ tôi là người dễ bị bắt nạt à?”
“Em đừng mơ đến chuyện cắt đứt quan hệ với tôi.”
Tôi tát hắn một cái, hắn im lặng.
Tôi nhìn hắn chăm chú, nói: “Muốn tiếp tục làm chó của tôi hửm?”
“Chỉ có chó ngoan mới được thưởng thôi.”
Khoé mắt Tạ Tự ửng đỏ, nắm lấy cổ tay tôi, rồi hôn vào lòng bàn tay tôi.
“Ừm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/toi-huan-luyen-nam-chinh-thanh-cho-ngoan/c10.html.]
Tôi ôm lấy cổ hắn, nói: “Về phòng tôi.”
Có lẽ là bởi đang ở nhà cũ, cha mẹ đều ở nhà, anh trai cũng vậy,
Chúng tôi ở ngay dưới mí mắt của họ, dây dưa trên giường.
Tôi đáp lại đặc biệt nhiệt tình.
Thông báo độ thiện cảm đạt 100% của hệ thống cứ quanh quẩn trong đầu tôi mãi.
Mỗi lần vang lên, đều hệt như lời tỏ tình trong thầm lặng của Tạ Tự.
Chúng tôi để lại dấu vết trên cơ thể đối phương, mãi cho đến khi hoàng hôn buông xuống, mới cạn kiệt sức lực.
Tạ Tự xuống giường dọn dẹp quần áo vương vãi trên sàn nhà, trên lưng của hắn, hiện đầy dấu tay của tôi.
Cho đến tận lúc hắn mặc áo sơ mi vào, nhưng dấu vết rối loạn ấy mới biến mất trước mặt tôi.
15.
Tôi và Tạ Tự hầu như chẳng nói với nhau câu nào trước mặt người khác, vậy nên ai cũng nghĩ chúng tôi không thân quen.
Trên bàn ăn, cha mẹ Tống không ngừng gắp thức ăn cho Tạ Tự, trò chuyện cùng hắn.
Tạ Tự hoặc là không đáp lại, hoặc chỉ đáp một chữ.
Đồ ăn cha mẹ Tống gắp cho hắn, hắn đều đặt trong đĩa, không động đến miếng nào.
Trông rất ngượng ngùng.
Tôi không kìm được mà bật cười thành tiếng.
Ngay lập tức, ánh mắt của mọi người trên bàn ăn đều đổ dồn vào tôi.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Mẹ Tống cau mày: “Ăn cơm đàng hoàng, cười cái gì.”
“Không có chút giáo dưỡng nào cả, từ lúc Tạ Tự trở về đến giờ con cũng chẳng biểu hiện gì. Nếu không phải năm đó bế nhầm, nó có thể ăn khổ bên ngoài nhiều năm như vậy à.”
Tạ Tự nhíu mày, nói: “Không liên quan đến em ấy.”
Tống Duẫn bất mãn nói: “Mẹ, bế nhầm thì liên quan gì đến Ninh Ninh chứ, năm đó em ấy tự mọc chân chạy đến bên cạnh mẹ à.”
Anh ấy đảo mắt, tiếp tục nói: “Ninh Ninh là do con nuôi lớn, mẹ nói em ấy không có giáo dưỡng, chẳng phải cũng là đang nói con không biết dạy sao.”
Em gái anh không gi*t người phóng hoả, trắng trợn cướp đoạt thiếu nam nhà lành về đã là không tệ rồi.