Tôi Không Muốn Vào Bắc Đại - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-08-24 18:05:56
Lượt xem: 384
1.
Lên lớp 10, sau khi chia ban, thành tích học tập của tôi tụt dốc không phanh.
Lo sợ sẽ trượt Thanh Hoa, tôi lên mạng làm quen với một anh chàng có nickname "Thí sinh Bắc Đại lỡ hẹn", nhờ anh ấy kèm cặp.
Anh ấy tốt bụng, chu đáo, nhiệt tình và rất tự tin.
"Yên tâm, có anh, em nhất định đỗ Bắc Đại."
"Không không không, không cần Bắc Đại đâu ạ."
"Em có thể đánh giá thấp IQ của mình, nhưng đừng coi thường năng lực của anh."
"..."
Tôi nào dám coi thường.
Vì anh chàng Bắc Đại này thực sự rất đỉnh.
Nhờ anh ấy giúp đỡ, thành tích của tôi lên như diều gặp gió.
Trong kì thi thử lần thứ 2, tôi đạt 689 điểm.
Báo tin cho anh, anh chỉ bình thản đáp:
"Ừm, đủ đỗ Bắc Đại rồi."
Đủ thật, nhưng tôi lại không muốn học ở đó.
Ước mơ của tôi là Thanh Hoa cơ.
Nhưng sau hơn một năm được anh ấy kèm cặp, tôi cảm nhận rõ nỗi ám ảnh của anh với Bắc Đại.
Không thì sao hơn một năm rồi, nickname trong game của anh vẫn là "Thí sinh Bắc Đại lỡ hẹn" chứ.
Nếu tôi không học ở đó, liệu anh ấy có thất vọng?
Một hôm, tôi đánh liều thăm dò.
"Nếu em không đỗ Bắc Đại thì sao ạ?"
"Yên tâm, em làm được mà."
Ừm...
Thế là tôi quyết định giấu nhẹm chuyện Thanh Hoa đi.
Hôm trước ngày thi chính thức, anh chàng Bắc Đại nhắn tin chúc tôi thi tốt.
Lúc đó anh đang bận rộn với luận văn tốt nghiệp nên dặn tôi thi xong báo kết quả.
2.
Tầm 20, 21 tháng 6, tôi biết kết quả rồi.
716 điểm.
Bắc Thanh đều gọi tên.
Nhưng đúng lúc tôi đang phân vân thì 3 giờ sáng mẹ tôi nhận được điện thoại gọi trúng tuyển từ Thanh Hoa.
Thế là tôi quyết định chọn Thanh Hoa luôn.
Bắc Đại ơi, tạm biệt...
Chọn được ngôi trường mơ ước, tôi hạnh phúc lắm.
Nhưng cứ nghĩ đến anh chàng Bắc Đại, tôi lại thấy áy náy.
Cảm giác như mình đã phụ lòng anh ấy.
Rồi ngày ấy cũng đến, anh nhắn tin hỏi han.
"Em làm bài thế nào? Có kết quả chưa?"
Trước sự quan tâm ấy, tôi càng thêm day dứt.
Nhưng việc đã rồi, biết làm sao đây.
Trong cơn bối rối, tôi cắn răng đáp:
"Em trượt Bắc Đại rồi..."
"..."
Bên kia im lặng.
Chưa kịp để anh nhắn tiếp, tôi vội gửi thêm một tin nữa.
"Em xin lỗi, tạm biệt anh."
Nói rồi, với tất cả sự non nớt của tuổi trẻ, tôi block tài khoản đó luôn...
3.
Từ ngày đó, tôi và anh chàng Bắc Đại mất liên lạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/toi-khong-muon-vao-bac-dai/chuong-1.html.]
Dù chỉ là một đoạn duyên thoáng qua, nhưng ngày đầu tiên đi học, lúc đi qua Bắc Đại, tôi vẫn không kìm được mà nán lại đôi phút.
Lâm Y Y - bạn cùng lớp thấy vậy liền tò mò hỏi tôi bị sao.
Trước ánh mắt khó hiểu của nó, tôi chỉ biết thở dài: "Suýt nữa thì tớ học ở đây rồi."
"..."
Cuộc trò chuyện kết thúc chóng vánh, hai đứa lật đật đến thư viện tìm chỗ ngồi.
"Nhanh lên, không là hết chỗ đấy."
Tôi: "……"
Quả nhiên, khi chúng tôi đến nơi, xung quanh đã chật kín.
Lâm Y Y than thở: "Có còn là con người không vậy? Đã đỗ Thanh Hoa rồi mà vẫn cày cuốc như thế này?!"
May sao vẫn còn vài chỗ trống ở khu tự học.
Nhưng khu này hơi ồn ào, vẫn là phòng đọc yên tĩnh nhất.
"Này, tớ thấy một chỗ rồi, chỗ kia kìa!"
Lâm Y Y reo lên, vỗ vai tôi rồi chạy vội đến thương lượng với người đang ngồi đó.
Vài giây sau, con bé vẫy tay với tôi.
"Ngôn Ngôn, lại đây."
Tôi bước tới, nghe loáng thoáng cuộc trò chuyện của họ:
"Đừng khách sáo, hai em là tân sinh viên à?"
"Dạ vâng ạ."
Lâm Y Y cười toe toét, giọng ngọt xớt.
Tôi im lặng ngồi xuống, trước mặt là chiếc ghế trống không, bên trên có để sách.
"Anh lớn hơn hai em vài tuổi, đang học cao học."
"Wow, anh giỏi thế!"
Trong khi tôi còn đang băn khoăn không biết ghế có người ngồi chưa thì Lâm Y Y đã nhanh tay add WeChat của anh chàng kia rồi.
Sau màn chào hỏi xã giao, không khí xung quanh bỗng yên ắng hẳn.
Tôi cúi đầu, tranh thủ đọc sách.
Một lúc sau, tôi thấy ánh sáng phía đối diện tối đi, một bóng người kéo ghế ngồi xuống.
"Thầy hướng dẫn lại gọi cậu lên văn phòng à?"
"Ừ, số liệu sai sót chút, phải lên tính toán lại."
Giọng nói đầu tiên là của vị tiền bối đã nhường chỗ cho chúng tôi.
Giọng nói thứ hai, tuy xa lạ nhưng lại rất dễ nghe.
Tôi lén nhìn lên, một chàng trai trẻ trung.
Nhìn anh có chút giống nhân vật bước ra từ truyện tranh.
Cảm nhận được ánh mắt của tôi, anh cũng nhìn sang.
Chạm phải ánh mắt ấy, tôi như ngừng thở.
Nhưng chàng trai đẹp như bước ra từ truyện tranh ấy chỉ thờ ơ liếc nhìn tôi, mãi đến khi thấy cuốn sách chuyên ngành trước mặt, anh mới hơi nhướn mày.
"Vật liệu và kỹ thuật polymer? Em học ngành này?"
Anh ấy nói chuyện với tôi???
Tôi ngượng ngùng gật đầu.
Hồi cấp ba, tôi học khối tự nhiên, lại được "thần đồng Bắc Đại" kèm cặp nên điểm số khá ổn.
Vì vậy, tôi mạnh dạn chọn ngành này ngay khi vào đại học.
Không hiểu có phải ảo tưởng không, nhưng anh chàng đẹp trai đối diện hình như cong môi, thốt ra hai từ: "Không tệ."
Tôi còn đang ngơ ngác thì vị tiền bối bên cạnh lên tiếng:
"Chúng ta cùng ngành đấy, trùng hợp ghê."
Hoá ra là tiền bối khóa trên.
"Rất vui được gặp anh."
Tôi lễ phép chào hỏi.
Chàng trai kia chỉ "ừ" một tiếng, vẫn lạnh lùng như cũ.
"Đừng để ý, cậu ta lúc nào cũng vậy."
Tôi mỉm cười, không nghĩ ngợi gì thêm.