Tôi Không Phải Là Bé Ngoan - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-08-24 15:56:04
Lượt xem: 173
4.
Hôm sau, Trần Chi Minh lại như không có chuyện gì, nhắn tin cho tôi:
[Ăn tối cùng nhau nhé.]
Tôi nhún vai, đáp lại một cách hờ hững:
[Được, A Minh.]
Đến lúc xuống nhà, Chu Kình Vũ không đi làm, đang ngồi trên sô pha.
Cũng vừa ý tôi.
Tôi dựa vào người anh, khoác tay anh, nũng nịu:
"Anh trai, chào buổi sáng."
Chu Kình Vũ chỉ ừ hử một tiếng, dửng dưng rút tay ra.
Tôi cởi áo khoác, vẫn không buông tha, tiến sát lại gần:
"Anh trai, xem hình xăm mới của em này, đẹp không?"
Sau khi rời khỏi quán bar, tôi đã tìm một tiệm xăm suốt đêm.
Bên vai trái xăm một đóa hoa đào kiều diễm.
Hoa đào hồng phấn nở rộ trên làn da trắng nõn, trông thật phóng túng, lẳng lơ.
Rõ ràng, hơi thở Chu Kình Vũ ngưng lại.
Sắc mặt anh tối sầm:
"Chu Khê, em liều lĩnh cũng phải có giới hạn chứ?"
"Trước khi xăm, sao em không hỏi anh trước?"
Tôi chu môi:
"Nhưng bạn trai em cũng thích hoa đào lắm."
"Hơn nữa, em thấy anh trai cũng có hình xăm, sao em lại không được?"
Chu Kình Vũ nhắm mắt.
Im lặng rất lâu, anh mới thở dài:
"Chu Khê, đừng nhắc đến tên bạn trai em trước mặt anh nữa."
"Anh đã nói rồi, em và Trần Chi Minh không xứng."
Tôi mỉm cười:
"Anh trai, anh cũng đã nói, em và anh không xứng."
Chu Kình Vũ nhìn đóa hoa đào kia bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Anh đứng dậy không chút lưu luyến, chỉ buông một câu:
"Tùy em."
Nhưng anh vẫn là kiểu người ngoài cứng trong mềm, trước khi rời đi, anh vẫn mua cả túi thuốc bôi cho tôi.
Mà trong lòng tôi lại ngập tràn cảm xúc khó tả.
Anh trai, thật ra em không phải vì Trần Chi Minh.
Trong bộ sưu tập tranh của anh, ngoài tranh chân dung của em ra, chính là hoa đào.
Em biết, thứ anh thích nhất, cũng chính là hoa đào.
5.
Vì lời mời ăn tối của Trần Chi Minh, tôi đặc biệt trang điểm rất kỹ.
Tôi còn mặc chiếc váy trễ n.g.ự.c gợi cảm, để lộ hình xăm hoa đào trên vai.
Quả nhiên, lúc Trần Chi Minh nhìn thấy tôi, ánh mắt không giấu nổi sự kinh diễm.
Hắn trầm giọng khen:
"Rất đẹp."
Trần Chi Minh còn để sẵn thuốc trị dị ứng xoài trên ghế, cùng với một chiếc hộp trang sức tinh xảo.
Bên trong là sợi dây chuyền kim cương lấp lánh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/toi-khong-phai-la-be-ngoan/chuong-2.html.]
Trần Chi Minh còn tự tay đeo cho tôi, động tác dịu dàng hiếm thấy.
Cho roi cho vọt, là thủ đoạn quen thuộc của hắn.
Dù sao tâm trạng của tôi vẫn rất tốt, vô cùng vui vẻ.
Xem ra, cả tháng cố gắng của tôi đã có kết quả.
Chỉ cần cho thuê sợi dây chuyền kim cương này, là có thêm tiền đặt cược rồi.
Ngay lúc tôi cho rằng buổi hẹn tối nay sẽ diễn ra suôn sẻ, Trần Chi Minh đang lái xe bỗng nhận được một cuộc điện thoại.
Ban đầu, ánh mắt hắn vẫn bình tĩnh, chỉ đơn giản trả lời.
Nhưng không biết đầu dây bên kia nói gì, Trần Chi Minh đột ngột phanh xe.
Hắn thốt lên:
"Thật sao?"
Ngay lúc tôi chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Trần Chi Minh đã cúp máy.
Hắn quay sang, lạnh lùng nói.
"Xuống."
Không thể nào?
Kế hoạch tối nay của tôi lại đổ bể sao?
Tôi còn chưa kịp lên tiếng, Trần Chi Minh đã lạnh lùng ra lệnh:
"Xuống xe, đừng để tôi nhắc lại lần thứ ba."
"Tâm Tâm về nước rồi, tôi phải ra sân bay đón em ấy."
Tôi sững người.
Mảnh giấy note kẹp trong tập tài liệu chợt lóe lên trong tâm trí.
Diệp Tâm, ánh trăng sáng trong lòng Trần Chi Minh.
Chẳng buồn đợi tôi phản ứng, hắn ấn nút, mở cửa xe, thô bạo lôi tuột tôi ra ngoài.
Tôi ngã nhào xuống đất, chưa kịp hoàn hồn.
Làn da trần trụi ma sát với mặt đường, m.á.u rỉ ra, loang lổ.
Cơn mưa xối xả ngoài trời càng khiến tầm nhìn tôi thêm nhòe đi.
Chiếc xe thể thao của Trần Chi Minh lao vút đi, hắt lên người tôi dòng nước bẩn thỉu.
6.
Con đường vắng tanh bao quanh lấy tôi.
Phải lê bước rất xa, tôi mới tìm thấy một cửa hàng tạp hóa.
Bị ánh mắt kinh ngạc của người bán hàng kéo lại, tôi mới giật mình nhận ra bộ dạng thảm hại của mình lúc này.
Trong lòng tôi không ngừng tự nhủ, chẳng sao cả, đây đâu phải lần đầu Trần Chi Minh bỏ rơi tôi, còn lạ lẫm gì nữa?
Cố thêm chút nữa thôi, hoàn thành vụ cá cược này là xong.
Tôi lê đôi chân rã rời, gượng cười với người bán hàng:
"Cho tôi hỏi, anh có thể cho tôi mượn điện thoại được không?"
"Tôi lỡ bỏ quên túi xách trên xe."
Cầm điện thoại trên tay, tôi bấm dãy số đã khắc sâu trong tâm trí.
Giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên:
"Alo."
Trong phút chốc, lớp vỏ bọc cứng rắn của tôi sụp đổ, để lộ ra phần yếu đuối nhất chẳng thể che giấu.
Tôi khẽ khàng lên tiếng:
"Anh trai, em đang ở ngoài đường."
"Em không có ô, lạnh quá."
"Anh đến đón em được không?"
Tôi chưa từng nghĩ, một Chu Kình Vũ luôn điềm tĩnh lại có lúc cuống cuồng đến vậy.
Giọng nói lo lắng của anh vọng đến từ đầu dây bên kia: "Được, Khê Khê, đợi anh."