Tôi là bà cô của thái tử gia Bắc Kinh - 1
Cập nhật lúc: 2024-05-27 20:47:28
Lượt xem: 4,502
1
Ra là đứa cháu trai thân yêu của tôi - Tịch Tễ.
“ Tịch Tễ, cô đang ở sân bay, trong nửa giờ vác cái mặt của cháu đến đây.”
Nửa giờ sau, xe của Tịch Tễ dừng trước mặt tôi, cửa xe hạ xuống, Tịch Tễ nhìn tôi lấy lòng.
Tôi giơ tay lên nhìn đồng hồ, kim phút vừa dừng ở số 7.
“Cháu đến muộn.”
“Bà cô của cháu ơi, cô có biết nội thành cách nơi này bao xa không, nửa giờ đến đây? Vậy cô đi gặp cảnh sát cùng với cháu nhé?”
Sau khi lên xe của Tịch Tễ, tôi chỉ chăm chăm ghi chép lại lịch sử cuộc gọi trên điện thoại di động, trước khi lên máy bay tôi đã gọi cho cháu trai mình nhưng người nghe máy lại là một người phụ nữ.
Sắc mặt Tĩnh Tễ bỗng ửng hồng rồi trở lại bình thường, nó gãi đầu vì bối rối.
Có lẽ Tịch Tễ đang nghĩ tới việc đêm qua.
“Cô đừng nói chuyện đó với bố cháu nhé, ông ấy sẽ g.i.ế.c cháu mất.”
“Còn tùy vào thái độ của cháu, cô đi ngủ đây.”
Dứt lời, tôi đeo bịt mắt rồi chìm vào giấc ngủ.
Đến nhà tổ của nhà họ Tịch, Tịch Tễ xách hành lý của tôi ra khỏi cốp rồi chạy theo tôi, nó liên tục cầu xin tôi đừng nói chuyện đêm qua cho bố nó.
Haizz, đây chính là bộ mặt thật của đứa cháu trai lớn nhà tôi.
Sau khi thắp ba nén nhang ở phòng thờ, tôi trở về phòng.
Tịch Tễ đang ngồi khoanh chân trên ghế sofa, nó thấy tôi đi vào thì lập tức bỏ chân xuống.
“Khi nào cô mới rời đi?”
Tôi ném con búp bê trên tay mình về phía Tịch Tễ.
“Tịch Tễ, cô vừa mới trở về mà cháu đã hỏi cô khi nào rời đi?”
Tịch Tễ ôm con búp bê ngượng ngùng cười, điện thoại trong tay nó bỗng vang lên.
Tôi cầm áo ngủ đi vào phòng tắm, sau khi thay đồ và rửa mặt xong, tôi mới phát hiện mình để quên máy mát xa bên ngoài.
“Tịch Tễ, lấy hộ cô cái máy mát xa trong vali với."
Nó “vâng” rồi mang máy mát xa vào.
“Cô ơi, tối nay cháu có một bữa tiệc rất thú vị, cô có muốn tham gia không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/toi-la-ba-co-cua-thai-tu-gia-bac-kinh/1.html.]
“Không đi, cô bị chênh lệch múi giờ.”
“Vậy cháu đành đi một mình vậy.”
Sau khi Tịch Tễ rời đi, tôi đắp mặt nạ nằm trên giường thì nhận được tin nhắn của cô bạn thân hỏi đã trở về Bắc Kinh rồi à.
Giải quyết gốc rễ của vấn đề: [Sao mày biết?]
Nếu đói hãy đến lầu tám: [Tại tin Tịch Tễ chở mày về rầm rộ quá chứ sao.]
Nếu đói hãy đến lầu tám: [Đang load link…]
Tôi bấm vào link, đó là ảnh GIF chụp tôi đang ngồi trên chiếc xe thể thao màu đỏ đầy gợi cảm của Tịch Tễ.
Hashtag # Bạn gái mới của Tịch Tễ # náo động cả weibo.
Cũng may tin này vẫn chưa hot lắm nên tôi vẫn nhờ nhân viên ém xuống được.
Sáng sớm hôm sau, tôi vừa mới trở về sau khi chạy bộ trên núi thì đã thấy Tịch Tễ đậu chiếc xe thể thao màu đỏ đầy gợi cảm của nó ở trước cổng nhà tổ.
(Bò không ăn cỏ bò ngu, đứa nào reup còn ngu hơn bò. Đọc tại page Xoài chua không lắc hoặc MonkeyD)
“Cháu nhớ trước khi ra nước ngoài món cô thích nhất là bánh bao trứng cua, hôm nay cháu mua cả sạp về cho cô, chúng ta mau ăn đi kẻo nguội.”
Tịch Tễ kéo tôi đến nhà ăn, nó mở nắp lồng ra, mùi thơm của bánh bao trứng cua lan ra khắp phòng. Tôi và Tịch Tễ đưa tay ra cùng lúc rồi lại rút về cùng lúc.
“Bánh còn hơi nóng, cô ăn trước đi.”
“Cháu đang tuổi ăn tuổi lớn, cháu ăn trước đi.”
Trong lúc chúng tôi đang đẩy qua đẩy lại, sư tỷ bỗng gọi điện cho tôi. Tôi ra hiệu cho Tịch Tễ im lặng.
“Em đây sư tỷ.”
Một giọng nói trầm ấm truyền đến từ đầu dây bên kia.
“ Khanh Khanh, chị nghe nói em mới về nước. Chiều nay em có rảnh không? Chị có việc cần nhờ em. ”
Giọng nói của sư tỷ hơi khàn, giống như vừa mới khóc xong.
“Sư tỷ, chị có việc gì thế?”
“Chiều nay chị phải tham gia một chương trình thực tế nhưng không thể đi được. Em có thể đi dùm chị được không? Chỉ cần làm theo kịch bản là được.”
Tôi và sư tỷ là hai học sinh nữ duy nhất của thầy, quan hệ giữa chúng tôi rất tốt. Một trong những nguyên nhân lần này tôi trở về là vì không liên lạc được với sư tỷ, mọi người bên ấy cũng mong tôi trở về để điều tra xem sư tỷ có xảy ra chuyện gì không.
Không ngờ, sư tỷ lại chủ động gọi cho tôi.
“Sư tỷ, chiều nay chúng ta gặp mặt được không?"
“Sau khi em ghi hình xong thì chúng ta hẹn gặp ở đây nhé.”
Mặc dù cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng tôi vẫn đồng ý.