Tôi Là Bà Mẹ Chồng Độc Ác - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-10-05 20:19:29
Lượt xem: 494
7.
Nửa tháng sau, Tống Cẩn Du vẫn chen chúc cùng ba cậu ta trong căn nhà nhỏ vùng ngoại thành, mất đi số tiền sinh hoạt của tôi, ba người họ như trứng chọi đá, Tống Đình Thịnh thiếu không ít nợ cá cược, ngày nào chủ nợ cũng tới cửa.
Tống Cẩn Du lại không trách ba cậu ta, ngược lại nhắm mục tiêu vào tôi.
Một buổi chiều ánh nắng tươi rói, bảo vệ dưới lầu nói, Tống Đình Thịnh và Tống Cẩn Du cùng nhau mang theo ba gã cường tráng vọt vào, bởi vì từ chối quét mã địa điểm, bị đội bảo vệ chế phục, đang làm ầm ĩ ở phòng an ninh.
Lúc bảo vệ nói chuyện này, Lục Vu đang cùng tôi bàn kế hoạch sáp nhập và mua lại, nghe vậy con bé sửng sốt hồi lâu:
"Cẩn Du điên rồi hay sao?"
Điên thì không điên, chỉ là bại lộ bản tính thôi, ngay cả sự giáo dục cũng không lấn át được sự ngu xuẩn từ trong xương của cậu ta.
"Tiểu Vu, con chờ trên lầu, dì đi phòng an ninh nhìn xem."
🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗
"Dì Bạch để con đi cùng dì đi, con lo. . . . . ."
"Con xử lý công tác trước đi, dì sẽ dẫn theo vệ sĩ, bọn họ không thể làm gì được dì đâu."
. . . . . .
Cách thật xa, chợt nghe thấy tiếng Tống Đình Thịnh và Tống Cẩn Du cãi lộn.
Cửa vừa mở ra, Tống Đình Thịnh đã quay đầu lại, lại nói tiếp, tôi và ông ta cũng đã hai mươi năm rồi không gặp.
Trong trí nhớ của tôi ông ta vẫn là một gã đẹp trai dáng người rắn rỏi khuôn mặt tuấn dật, hiện giờ đã biến thành một tên đàn ông bụng phệ.
Thuốc lá rượu chè nhiều năm đã ăn mòn thân thể ông ta, hai mắt đục ngầu, đầu tóc rối loạn, làm tôi cảm thấy hơi buồn nôn, may mà đã ly hôn từ sớm, nếu không tôi thật sự không chịu được tên đàn ông nhìn như kém tôi một lứa này.
Ông ta nhìn thấy tôi, lập tức hô to: "Bạch Chu! Bà còn dám tới gặp tôi!"
Tôi mỉm cười nói: "Không phải ông mới là kẻ không nên đến công ty của tôi hay sao?"
"Của bà?"
Ông ta thở hổn hển, lỗ mũi khuếch rộng: "Đây rõ ràng là công ty do tôi thành lập, bà là đồ ác độc đã lừa tôi ly hôn tay trắng, làm hại tôi hiện giờ không có chỗ ở cố định!
"Nếu thức thời thì bây giờ bà hãy thoái vị nhường liền đi, để Cẩn Du tiếp nhận công ty, nếu không tôi có thành quỷ cũng sẽ không để bà sống yên ổn!"
"Ồ?"
Tôi lui lại hai bước, cách xa ông ta một chút, tôi thật sự chịu không nổi cái mùi thối trên người ông ta.
"Chưa nói đến công ty này là do tôi một tay thành lập, chỉ bàn chuyện thành quỷ ấy hả?
"Hôm nay ông định nhảy lầu ở tập đoàn họ Bạch đấy à?"
Ông ta bị cơn tức giận chiếm lấy đầu óc, lao thẳng đến đây, sau đó bị vệ sĩ ngăn cản.
Tôi nhìn ông ta như đang nhìn một đống rác, giọng điệu lạnh lùng nói: "Vì sao không báo cảnh sát? Mấy người nhận tiền lương để làm cảnh à?"
Đội trưởng đội bảo vệ khó xử nhìn thoáng qua Tống Cẩn Du, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị báo cảnh sát.
Tống Cẩn Du cứng cổ không lên tiếng, trên cổ tay còn đeo chiếc đồng hồ mà tôi đặt làm tặng cho cậu ta.
"Mẹ, nhìn thấy ba con như vậy mà mẹ không thấy chột dạ chút nào sao?"
"Mẹ hại ba biến thành như bây giờ, sao mẹ có thể m.á.u lạnh như vậy!"
Nghe câu nói như thế, lòng tôi không nhịn được mà hơi phát run.
Giờ phút này tôi vô cùng thất vọng, trò hề trước mắt này là sự thất bại hiếm có trong cuộc đời tôi.
"Cậu và ba cậu, đúng là đều ghê tởm như nhau.
"Cẩn Du, tôi thật sự rất thất vọng về cậu."
Biểu cảm của Tống Cẩn Du cực kỳ giống Tống Đình Thịnh: "Tôi cũng rất thất vọng về bà, bà không xứng làm mẹ tôi!"
Tôi lạnh lùng nhìn hai cha con này, cưỡng ép bản thân hít sâu vài lần, xoay người rời đi, không thèm quan tâm tiếng kêu la đằng sau nữa.
Sau khi ra khỏi cửa, tôi bảo trợ lý nên xử lý thế nào thì cứ xử lý thế ấy:
"Cậu đi theo tôi nhiều năm như vậy rồi, hẳn là cũng biết tính tình của tôi, không cần lo lắng chuyện gì cả, tôi không bao giờ muốn thấy hai kẻ kia xuất hiện ở tập đoàn họ Bạch nữa."
8.
Cảnh sát tới rất nhanh, hai người đều bị đưa đến cục cảnh sát làm kiểm điểm.
Tôi cố ý cho trợ lý đi theo xử lý, sợ bọn họ lo lắng đến quan hệ giữa ba người chúng tôi, không xử phạt đúng tội.
Xưa nay trợ lý của tôi đều rất đáng tin cậy trong công việc, hai người kia đều bị tạm giam.
Ban đêm, Đường Điềm cố ý tới bầu bạn tôi.
Cậu ấy tự tay nấu một bữa cơm cho tôi, những năm này, mỗi lần tôi buồn phiền chuyện công tác, Đường Điềm đều đến giúp đỡ tôi, chống đỡ cho tôi.
"Cậu nói xem vì sao Cẩn Du lại không giống tớ chút nào vậy nhỉ?"
Đường Điềm nặng nề thở dài: "Hôm nay nghe Tiểu Vu nói Cẩn Du và ba nó cùng đến náo loạn, tớ cũng không dám tin.
"Trước kia tớ chỉ cảm thấy nó không thành người tài được, nhưng qua chuyện này thì mới thấy nó đúng là rất giống tên vong ơn phụ nghĩa Tống Đình Thịnh kia.
"Cậu có điều tra được gì về cái cô An An đó chưa?"
Nhắc tới cô ta là tôi lại cười lạnh liên tục, không buồn nói chuyện nữa.
"Cái cô An này, đúng là người quen cũ thật.
"Đứa bé lúc trước không được chào đời của cô ta, chính là con của Lý Hoà Vũ của tập đoàn Tinh Vũ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/toi-la-ba-me-chong-doc-ac/chuong-3.html.]
Trong mắt Đường Điềm lộ vẻ khiếp sợ: "Lý Hoà Vũ? Là tên nhóc cướp mối làm ăn của cậu, cuối cùng bị lỗ sạch ấy hả?"
Tay tôi lại hơi ngứa ngáy, sờ sờ hộp thuốc lá, Đường Điềm liếc mắt trừng tôi một cái, tôi đành phải thả hộp t.h.u.ố.c lá xuống.
"Chính là cậu ta."
Tôi hít sâu một hơi: "Tớ nghi ngờ cô ả An An này là do Lý Hoà Vũ sắp đặt."
"Gần đây cậu ta lại mở một công ty hậu cần, hạng mục có giao thoa với chúng ta. Cậu ta là kẻ chuyên đi đường ngang ngõ tắt, tớ thấy việc lần này rất giống chiêu trò của cậu ta."
Đường Điềm nhíu mày: "Không phải cậu ta đã cưới thiên kim nhà họ Vương rồi hay sao? Con gái một nhà họ Vương sao có thể chịu chứa chấp An An được?"
"Không chứa được, nên mới đưa cho Tống Cẩn Du đấy."
"Ừm, tớ không biết nên nói gì nữa."
"Binh tới tướng chặn nước tới đất ngăn, tớ mà còn phải sợ mấy tên thủ hạ bại tướng này à?"
"Đúng đúng đúng, ai mà chẳng biết chủ tịch Bạch là nữ trung hào kiệt, tóc dài không nhường cánh mày râu.
"Tổng tài Bạch này, nếu đã mạnh mẽ như vậy, thì lát nữa đừng có ăn chân gà nữa nhé?"
Tôi giả vờ mất hứng: "Sao lại nói vậy được, lát nữa tổng tài Bạch phải ăn hai cái chân gà!"
"Ăn ăn ăn, ít hút thuốc lại đi rồi tớ cho cậu thêm mấy cái chân gà."
9.
Vốn tưởng rằng, trại tạm giam có thể khiến đầu óc của Tống Đình Thịnh và Tống Cẩn Du tỉnh táo một chút.
Không ngờ tới hai người họ còn chưa ra ngoài, An An "lo lắng chờ đợi" ở bên ngoài đã ngồi không yên.
Vừa mới tỉnh ngủ, video An An khóc lóc kể lể đã leo lên đỉnh hot search, tiêu đề ghi chói lọi chủ tịch tập đoàn họ Bạch là Bạch Chu vứt chồng bỏ con.
Mới sáng sớm Lục Vu đã đang xử lý chuyện này.
An An rất thông minh, hay phải nói là đoàn đội sau lưng cô ta rất am hiểu ngón nghề này.
Leo lên hot search lúc hai giờ khuya, chọn khoảng thời gian mà chúng tôi không có cách nào xử lý đúng lúc, rồi yên lặng chờ video lên men.
Trong video, An An khóc như hoa lê dính mưa.
"Phu nhân Bạch, cháu van dì thương xót cho tâm tình của Cẩn Du và chú Tống đi. Tình thân là vô giá, chúng cháu đều đang chờ dì quay đầu.
"Cháu biết, dì chê cháu nghèo, không muốn để cháu ở bên Cẩn Du, nhưng Cẩn Du là vô tội mà, tình yêu cũng là vô tội mà.
"Anh ấy yêu người mẹ là dì đến vậy, nhưng dì lại tự tay tống anh ấy vào tù, hổ dữ cũng không ăn thịt con, sao dì có thể nhẫn tâm đối xử với đứa con ruột thịt của mình như vậy?"
Lượt xem của video không cao, vừa nhìn là biết được kẻ có tâm đẩy lên.
Tôi thích thú thưởng thức màn biểu diễn đầy xuất sắc của An An, còn bình luận vài câu: "Cô ta diễn cảnh khóc không tệ đấy chứ, quay mấy video nhỏ này đúng là lãng phí tài năng."
Lục Vu bất đắc dĩ liếc tôi một cái: "Dì Bạch, dì nghiêm túc một chút đi ạ, hiện giờ trận chiến dư luận rất quan trọng."
"Chỉ có người trẻ tuổi mấy đứa mới nghĩ ra được nhiều trò thế này, nào giống như thời của dì.
"Nếu biết chiêu này sớm hơn, thì năm đó lúc ly hôn dì cũng lên mạng khóc một trận, vậy thì bây giờ đâu có phiền toái thế này?"
Lục Vu sống không còn gì luyến tiếc: "Dì không biết bọn họ đang nói cái gì đâu.
"Con thấy thuỷ quân sau lưng An An đều đang nói, dì và mẹ con là người yêu, chuyện năm đó thật ra là dì lừa người hiền lành kết hôn với dì.
"Muốn giải thích chuyện này thì cũng hơi bị phiền phức."
Tôi vỗ vỗ vai con bé: "Không phiền phức đâu, năm đó dì có đề phòng Tống Đình Thịnh, cố ý giữ lại một cuốn băng ghi âm.
"Chuyện giữa dì và ông ta đều được thu lại rành mạch, lát nữa tìm nhân viên kỹ thuật trích xuất ra là được."
Nói xong, tôi cười tự giễu: "Không ngờ rằng, đã qua hai mươi năm rồi mà cuốn băng này vẫn có thể nhìn thấy ánh mặt trời lần nữa."
Cũng may lúc trước tôi đã cảm thấy có khi Tống Đình Thịnh sẽ cắn ngược lại tôi một ngụm, nên có để lại bằng chứng.
Muốn cắn xuống một miếng thịt từ công ty của tôi, cũng không ước lượng xem tài mình tới đâu.
Lục Vu nghe xong thì ánh mắt sáng lên, hàng mày nhíu chặt cũng thả lỏng, giơ ngón tay cái với tôi: "Dì Bạch dì đúng là thần tượng của con!"
Lục Vu hấp tấp đi xử lý băng ghi âm, để lại một mình tôi ở văn phòng.
Ánh mặt trời sáng chói ở ngoài cửa sổ sát đất, cũng đã tới lúc tôi đặt dấu chấm hết với những người này.
Mấy năm nay tôi cũng lớn tuổi rồi, thủ đoạn cũng trở nên mềm mỏng hơn rất nhiều, nên ngay cả lớp thế hệ sau cũng dám dùng những thủ đoạn bất nhập lưu này với tôi.
. . . . . .
Video của Lục Vu được đăng lên rất nhanh, con bé tự mình ra tay cắt nối biên tập, giải thích quá trình của những chuyện năm đó một cách mạch lạc rõ ràng.
Cuối video, con bé tự quay một đoạn nói:
"Thân là nhân vật chính của buổi lễ đính hôn kia, tôi nghĩ tôi là người có tư cách nói chuyện với cô An An đây nhất. Tôi và Cẩn Du là thanh mai trúc mã, chúng tôi đính hôn với nhau dưới sự chứng kiến của phụ huynh hai bên, cũng là chính anh ta tự cầu hôn tôi.
"Tôi không biết tình yêu vô giá trong miệng cô An An đây có hình dạng gì, nhưng tôi biết làm người phải có lễ nghĩa liêm sỉ. Sự giáo dục tốt đẹp khiến tôi không thể làm ra chuyện như cô, nên mới cho cô cơ hội đổi trắng thay đen làm tổn thương người thân của tôi.
"Tôi tác thành cho tình yêu của cô và Cẩn Du, tôi cũng xin cô đừng có dùng đạo đức bắt ép người khác tiếp nhận cái tam quan vặn vẹo đó của cô, chuyện này đến đây là ngừng, tôi vô cùng xin lỗi vì đã chiếm dụng tài nguyên công cộng."
Video này vừa được đăng lên, trình độ cao thấp đã rõ ngay, giá cổ phiếu vốn đang rung chuyển lập tức ổn định.
Ý kiến và thái độ của công chúng rất tốt, tốt tới nỗi tôi còn có hẳn một chuyên mục:
【 Tui muốn mượn dùng cái miệng của tổng tài Bạch 】
【 Có ai hiểu không ạ? Một câu của tổng tài Bạch khiến tui cười khùng: Có ông rồi thì còn nuôi chó gì nữa, trong nhà có một tên súc sinh là đủ rồi 】 cảm ơn An An, lại giúp tôi kiếm không một đợt tuyên truyền.