Tôi là cá Koi chuyển thế - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-10-15 17:31:41
Lượt xem: 1,080
9
Đừng xem thường hai chữ “phản phệ” của tôi.
Là một con cá koi, chỉ cần tôi mở miệng nói hai chữ này, nhất định sẽ có báo ứng giáng xuống người đó.
Ví dụ như:
Hồi tôi học lớp ba, ở trường có một cậu con trai dựa vào thân hình cao lớn mà đi bắt nạt người khác, sau đó bắt nạt cả tôi. Từ nhỏ tôi đã học Taekwondo, lập tức cho cậu ta một cú mắt thâm. Kết quả, thằng nhóc đó lại mắng tôi là đứa không bố.
Lúc đó tôi còn nhỏ, không biết chửi bới, mặt đỏ bừng lên chỉ nói được hai chữ “phản phệ”.
Tôi tức giận đến mức về nhà khóc cả đêm.
Kết quả, sáng hôm sau đến trường đã nghe nói nhà cậu ta xảy ra chuyện, sau đó không đến trường nữa.
“Ai mà ngờ được, mẹ thằng nhóc đó nhìn hiền lành thế mà lại đội mũ xanh cho chồng mình!”
“Không trách trước đây tôi thấy thằng nhóc đó không giống bố nó chút nào, hóa ra không phải ruột thịt!”
Sau đó còn có vài trường hợp tương tự.
Tóm lại, chỉ cần tôi nói ra hai chữ “phản phệ”.
Những kẻ chọc tôi đều sẽ gặp xui xẻo.
Thẩm Dạng điên cuồng, Chu Hà trợn mắt há hốc mồm, bị bảo vệ lực lưỡng lôi ra ngoài.
Vương Triệu Quốc nhìn tôi như khoe chiến công: “Thẩm tiểu thư, cô hài lòng chứ?”
Tôi nhún vai không nói gì, tiếp tục đi về phía phòng nghỉ VIP giữa ánh mắt ngóng chờ của anh ta.
10
Liếc nhìn biểu đồ thị trường chứng khoán đỏ xanh hỗn độn, tôi tùy ý nói ra vài cái tên: “Khoa học kỹ thuật Chúng Sinh, Dược nghiệp Thánh Hưng, Tập đoàn Xán Lạn, còn có mấy công ty khai thác kim loại hiếm kia, tháng sau đều tăng trưởng tốt.”
“Hả?” Vương Triệu Quốc nửa tin nửa ngờ: “Mấy công ty cô nói bây giờ đều đang giảm mạnh rồi, tôi nghe nói mấy cổ phiếu này còn phải giảm nửa năm nữa mới tăng được!”
Tôi nhíu mày nhìn anh ta: “Tùy anh, tôi chỉ đưa ra ý kiến thôi, nếu anh không tin thì thôi.”
Nói xong, tôi định đứng dậy rời đi.
“Đừng đừng đừng! Thẩm tiểu thư, cô đừng so đo với tôi” Vương Triệu Quốc vội vàng ngăn tôi lại: “Tôi đương nhiên tin cô! Nếu không nhờ cô thần cơ diệu toán, tôi cũng không tích lũy được gia sản hơn trăm triệu như bây giờ!”
Tôi thuận thế ngồi xuống, gõ gõ mặt bàn, Vương Triệu Quốc lập tức hiểu ý: “Trà trắng, mau lên!”
Trà trắng thơm ngát nhanh chóng được bưng lên.
Trà trắng tuy không phải loại trà quý hiếm gì, nhưng tôi lại thích uống loại này, nên Vương Triệu Quốc mới đặc biệt chuẩn bị cho tôi.
Bưng trà đã pha xong vào, Vương Triệu Quốc vẫn giữ vẻ mặt hiền lành như Phật.
“Vậy vẫn như trước, kiếm được tiền chúng ta chia năm năm.”
“Thẩm tiểu thư, tôi không phải tò mò, nhưng giờ cô với nhà họ Thẩm rốt cuộc thế nào…”
Đặt chén trà xuống, Vương Triệu Quốc nói rồi lại thôi.
Tôi khẽ cười một tiếng, dùng ngón trỏ vẽ vòng tròn trên thành chén trà đang bốc hơi.
Lão già này, chẳng lẽ muốn xem xét tình hình trước khi hành động?
“Trước đây người nhà họ Thẩm đến, vì họ là người nhà của cô, chúng tôi luôn đối đãi họ như khách VIP. Hôm nay cô cho tôi câu trả lời, sau này họ đến nữa, tôi nên đối đãi họ như người nhà cô hay khách bình thường?”
Thật không hổ là quản lý cửa hàng lâu năm của thương hiệu xa xỉ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/toi-la-ca-koi-chuyen-the/chuong-3.html.]
Tôi uống hết trà, nhướng mày: “Từ đầu anh đã không nên đối đãi tốt với họ như vậy.”
Vương Triệu Quốc lập tức hiểu ra.
“Được rồi, Thẩm tiểu thư, tôi biết phải làm thế nào rồi.”
11
Tuy Vương Triệu Quốc chỉ là quản lý cửa hàng Hermès.
Nhưng nhiều năm tích lũy, mối quan hệ của anh ta gần như trải khắp toàn bộ thành phố B.
Chưa kể, tôi còn đặc biệt dặn anh ta, bảo anh ta nói chuyện với các quản lý và nhân viên của các cửa hàng xa xỉ khác.
Từ hôm nay trở đi.
Sự đối đãi của các cửa hàng xa xỉ đối với nhà họ Thẩm sẽ ngày càng tệ hơn.
Mà tất cả những điều này, chỉ mới là bắt đầu mà thôi.
Cuối cùng, tôi vẫn nhận được chiếc túi vuông da cá sấu đó.
“Mấy năm nay Thẩm tiểu thư giúp tôi nhiều như vậy, chỉ một chiếc túi thôi, tôi vẫn mua được!”
Vương Triệu Quốc trực tiếp thanh toán, đưa chiếc túi da cá sấu cho tôi.
Tôi đương nhiên không từ chối, dù sao, sau khi không còn sự chống lưng của gia tộc, đối với những người tầm nhìn hạn hẹp, từ giờ chiếc túi da cá sấu này chính là biểu tượng của thân phận tôi.
“Thẩm tiểu thư đi thong thả.”
Vương Triệu Quốc tiễn tôi ra khỏi cửa hàng.
12
Ngày hôm sau, nhiều gia tộc giàu có nhận được tin tức liền tìm đến tôi.
Nhà họ Thẩm không phát hiện ra vận may của tôi, là vì họ vừa ngu vừa tự phụ.
Nhưng nhiều năm nay.
Sự phát triển thuận lợi đến mức kỳ lạ của nhà họ Thẩm, vẫn thu hút sự chú ý của nhiều người bên ngoài.
Từ năm năm trước tôi đã phát hiện, thực ra thành phố B luôn có người âm thầm điều tra nhà họ Thẩm, cố gắng tìm ra nguyên nhân khiến nhà họ Thẩm thuận lợi như vậy nhiều năm nay.
Rất nhanh, đã có người liên hệ gia thế của nhà họ Thẩm với việc tôi ra đời.
Tôi thuận nước đẩy thuyền, trở thành cố vấn phía sau của một vài công ty niêm yết.
"Cô Thẩm, hôm nay chủ tịch Trương muốn mời cô ăn cơm, cô có thời gian không?"
Điện thoại reo lên.
Người gọi là thư ký của chủ tịch một công ty niêm yết nào đó.
Vì đã hứa với Giang Cầm tối nay sẽ cùng ăn tối, tôi thẳng thừng từ chối: "Không có thời gian, hôm nay phải ở nhà ăn cơm với bạn thân."
"Vâng, vậy để khi khác tôi gọi lại."
Thư ký nói với giọng tiếc nuối, lễ phép cúp máy.
Sau đó, tôi nhận được thêm vài cuộc gọi nữa và đều dùng lý do tương tự.
Tôi đã từ chối rất nhiều lời đề nghị khác nhau.
Hiện tại, tôi cần làm là giữ vững lập trường, chọn ra một đối tác hợp tác phù hợp nhất trong số những người đang cạnh tranh này.