Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Là Cô Gái Miệng Quạ - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-10-12 00:45:04
Lượt xem: 198

11.

Sau khi ăn bữa sáng bánh trứng và sữa do tôi tự tay làm.

🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗

Lục Tử Kiên cười rất hài lòng.

Đây là lần đầu tiên trong bốn ngày qua anh ăn cùng tôi.

Có vẻ tâm trạng anh đã vui vẻ hơn nhiều, còn định gửi tôi một phong bao lì xì.

"Mấy ngày nay món ăn rất tạm bợ. Tôi đã chuyển khoản cho em, cải thiện chất lượng bữa ăn. Em xem đi, trừ tiền nợ, còn lại là tiền sinh hoạt."

"Cuối cùng lương tâm anh cũng trỗi dậy rồi à?" Tôi nhanh chóng cầm điện thoại, mở WeChat chuyển tiền, "Nếu không gửi tiền sinh hoạt, tôi sẽ lên núi hái rau dại cho anh ăn đấy."

Khi tôi nhìn thấy phong bao lì xì lên đến năm con số, tay tôi không khỏi run rẩy.

Đây là lần đầu tiên trong đời tôi nhận được một phong bao lớn như vậy, còn phải giả vờ bình tĩnh, suýt chút nữa là bị nội thương.

Tôi hỏi Lục Tử Kiên đây là tiền mua rau trong bao lâu.

Anh suy nghĩ một lúc, với giọng điệu u ám nói: "Mặc dù có chút khó khăn, nhưng ít nhất cũng phải dùng một tuần. Hãy cố gắng chịu đựng! Đây vốn là tiền sinh hoạt của tôi, nếu tiêu vượt mức thì tự em tìm cách, nhưng không thể giảm tiêu chuẩn sống của tôi đâu đấy."

"Nuôi một con gấu trúc còn rẻ hơn anh." Tôi cười như nở hoa, đúng là nhà giàu đều không có tính người!

Chỉ có vượt mức mới gặp khó khăn thôi, hiểu chưa!

Lục Tử Kiên thật có phúc.

Tài nấu nướng của tôi dù nấu liên tục ba ngày ba đêm cũng sẽ không trùng món nào.

Các món ăn mỗi ngày do anh ấy phụ trách bốn phần năm 

Tôi, người đã chinh phục dạ dày của nam thần, còn phải hát lên một bài khi rửa bát.

"Tất cả lũ heo trên thế giới đều cười, sao anh còn không chịu cười..."

Tôi đã khuyên Lục Tử Kiên nhiều lần, rằng anh nên cười nhiều hơn.

Nên khi nghe vậy, anh đã nổi giận: "Bạch Vị Vị, em có đang ám chỉ anh không?" (Ý bả nói ổng là heo đó)

Tôi là người như vậy sao?

Tôi chính là như vậy! 

"Anh thật sự nên cười nhiều hơn, biết đâu một ngày nào đó, khi anh cười vui vẻ, mắt sẽ nhìn thấy lại. Lúc đó tôi có thể “nghỉ hưu”, anh sẽ không cần phải đối mặt với tôi nữa."

Tôi đã khuyên anh chân thành như vậy.

Thế nhưng sau khi khuyên xong, không biết có chạm đến dây thần kinh nào của anh hay không. Anh ấy lại chẳng còn cười nữa. :)

12.

 

Những ngày tiếp theo.

Tôi chỉ ra ngoài mua rau hoặc ở nhà trò chuyện với Lục Tử Kiên, cố gắng làm anh vui.

Không còn cách nào khác!

Chính tôi là người làm anh ấy bị mù và gặp biết bao nhiêu khó khăn, trong khi hiện tại anh lại sống một mình.

Trước khi anh hồi phục thị lực, tôi phải có trách nhiệm chăm sóc anh.

Tuy nhiên, vì anh chàng này ngày nào cũng làm vẻ mặt lạnh lùng nên việc khiến anh ta cười còn khó hơn lên Tây Thiên.

Bác sĩ nói, sự mất thị lực cấp tính của Lục Tử Kiên có thể do yếu tố tâm lý.

Chỉ dựa vào thuốc thì không thể đạt được hiệu quả được.

Cần cố gắng để bệnh nhân thư giãn, ngủ ngon và có một môi trường phục hồi thoải mái là rất quan trọng.

Chỉ khi mở được nút thắt trong lòng anh, anh mới có thể hồi phục thị lực.

Nhưng mà ai mà biết được nút thắt trong lòng anh là cái gì!!!

Nhưng việc tạo ra một môi trường vui vẻ, thoải mái thì tôi lại rất giỏi.

Lục Tử Kiên thích nghe nhạc giao hưởng. Sau khi mù, anh không ra ngoài, chỉ nghe nhạc.

Còn tôi thì nhảy múa như một con điên con khùng. :)

Dù sao anh cũng không thấy, nên hình tượng thục nữ của tôi cũng không bị ảnh hưởng gì.

Những ngày có vẻ nhàm chán, vô vị như thế, tôi lạ chẳng thấy chán chút nào.

Chủ yếu là vì anh ấy quá đẹp trai.

Nơi có anh, không khí cũng trở nên ngọt ngào.

"Thế giới hai người" bình yên nhưng không tầm thường, cứ thế trôi qua từng ngày.

Vào hai ngày trước đêm giao thừa, một việc bất ngờ đã xảy ra.

Trong tai nghe Bluetooth đang phát đi phát lại bài hát: "Quên đi, quên đi, cứ theo nhịp điệu của tôi mà lắc lư..."

Vừa tắm xong, tôi quấn khăn tắm, nhảy điệu múa quyến rũ nhất ra khỏi phòng tắm.

Tôi xoay hông, lắc lư và trong khoảnh khắc ngẩng đầu lên, bất chợt thấy một cô gái đứng ở cửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/toi-la-co-gai-mieng-qua/chuong-4.html.]

Tôi suýt chút nữa ngất xỉu tại chỗ!

13.

 

Cô gái đứng ở cửa, nhìn tôi với vẻ mặt ngỡ ngàng.

Cô chỉ tay về phía tôi với vẻ mặt như sắp khóc đến nơi, hỏi Lục Tử Kiên: "Anh Tử Kiên, cô ấy là ai?"

Với tính cách của tôi, vào lúc này, tuyệt đối không thể lúng túng mà chạy đi.

Tôi cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, ngẩng cao đầu và quay lưng lại.

Tôi bước đi với dáng điệu duyên dáng nhất, kiêu kỳ nhất, trở lại phòng tắm.

Trong phòng tắm, tôi áp tai vào cửa, cố gắng lắng nghe cuộc trò chuyện của họ.

Từ cuộc trò chuyện sau đó, tôi biết cô gái tên Bạch Thanh Nho.

Lục Tử Kiên và Bạch Thanh Nho là thanh mai trúc mã, mẹ của họ là bạn tốt.

Nhưng Lục Tử Kiên gọi Bạch Thanh Nho bằng cả họ lẫn tên.

Theo cảm nhận của tôi, mối quan hệ của họ không thân thiết lắm.

"Tử Kiên ca, dì Lý nói năm nay anh về nhà em ăn Tết. Hay là anh thu dọn đồ đạc, theo em nhé?"

Nhưng Lục Tử Kiên lạnh lùng từ chối: "Không đi."

Bạch Thanh Nho lại khuyên: "Nhưng dì Lý nói rằng..."

Lục Tử Kiên tức giận: "Họ có còn nhớ mình có một đứa con trai không?"

Hóa ra Lục Tử Kiên đang có mâu thuẫn với cha mẹ.

Chẳng trách!

Ngày Tết mà trong nhà không có chút không khí nào, cũng không thấy cha mẹ anh về.

Tôi đã cố ý chờ nửa tiếng đồng hồ mới thay xong quần áo, bước ra khỏi phòng tắm.

Không ngờ Bạch Thanh Nho vẫn còn ở đó, như thể đang chờ tôi.

Cô chỉ tay về phía tôi và chất vấn Lục Tử Kiên: "Anh vì cô ấy mà không đến nhà em ăn Tết phải không?"

Câu trả lời của Lục Tử Kiên ngắn gọn và dứt khoát, không chút do dự.

"Đúng, cô có thể rời đi được rồi đấy." Lục Tử Kiên ngồi trên sofa, mặt tối sầm, trực tiếp đuổi người.

Bạch Thanh Nho tức giận liếc tôi một cái rồi hậm hực rời đi.

Tôi nhìn Bạch Thanh Nho với vẻ mặt đầy căm phẫn, không khỏi thán phục.

"Đi giày cao gót thế này, không sợ ngã sao?"

Vừa dứt lời, Bạch Thanh Nho bỗng “A" lên một tiếng, ngã nhào ở cửa.

"Xong rồi, tôi lại nói ra lời tổn thương rồi."

Tôi giật mình, định chạy ra đỡ cô ấy, nhưng lại bị Lục Tử Kiên kéo lại.

Cửa bị Lục Tử Kiên đóng lại một cách không thương tiếc.

Lục Tử Kiên tựa người vào sofa, nhắm mắt nghỉ ngơi, vẻ mặt lạnh lùng.

Tôi ngồi đối diện với anh, vài lần muốn nói nhưng lại ngập ngừng không biết mở miệng sao.

Lục Tử Kiên nhắm mắt nói: "Cô ấy là con gái của bạn thân mẹ tôi, chỉ có vậy thôi."

??? Đây có được xem là giải thích với tôi không?

Tôi hỏi tại sao anh không nói với cha mẹ hay Bạch Thanh Nho về tình trạng bệnh của mình.

Vừa rồi rõ ràng Bạch Thanh Nho không biết Lục Tử Kiên không thể nhìn thấy.

"Sao? Em thấy anh là gánh nặng, muốn bỏ rơi anh sao?"

Lục Tử Kiên đột ngột mở mắt, ánh nhìn vẫn chưa tập trung, nhưng trong đôi mắt như đang bùng cháy ngọn lửa nhỏ, giọng nói thì như đang mắng chửi một cô gái tệ bạc.

"Em đã nói sẽ chịu trách nhiệm với anh."

Tôi vừa tức vừa buồn cười.

Tôi vỗ vai anh, nhướng mày một cách không nghiêm túc, với giọng điệu trêu chọc.

"Được rồi, được rồi, chịu trách nhiệm thì chịu trách nhiệm. Nhìn anh kìa, trông anh không khác gì một cô vợ bị người ta bỏ rơi, ha ha ha..."

Lục Tử Kiên đưa tay ra, nắm lấy gáy tôi.

Tiếng cười hoang dã của tôi, ngay giây tiếp theo, bị đôi môi nóng bỏng của anh chặn lại.

Nụ hôn này vừa gấp gáp vừa mãnh liệt. Hoàn toàn không giống với Lục Tử Kiên lạnh lùng thường ngày.

Một luồng điện mạnh mẽ lan tỏa khắp cơ thể tôi, khiến tôi tê dại.

Mẹ kiếp!!

Thật quá bất ngờ!

Chân tôi như nhũn ra rồi.

Loading...