Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Liên Hôn Với Đối Thủ Sống Còn - Chap 3

Cập nhật lúc: 2024-11-02 17:13:28
Lượt xem: 286

6.

Buổi tối lúc đi ngủ, tôi gặp một vấn đề khó giải quyết.

Lúc ở nhà tôi và Thẩm Thượng đều phân phòng ngủ, nhưng ở nhà họ Thẩm mà không ngủ cùng nhau thì thể nào cũng bị hỏi đến cùng, nhưng nếu ngủ cùng nhau…

Tôi nghe tiếng nước chảy trong nhà tắm, cắn răng hoảng loạn, sợ gì chứ, cứ xem như diễn tập đi.

Lúc Thẩm Thượng vừa tắm xong, tôi đã nằm lên giường.

Tôi nhắm mắt quay lưng với Thẩm Thượng, nhưng vẫn cảm nhận được hắn nhấc chăn lên, nửa giường bên kia lõm xuống.

Đèn tắt càng khiến nhịp tim tôi rõ ràng.

Hồi hộp, quá hồi hộp, hồi hộp đến nỗi tay tôi bắt đầu đổ mồ hôi.

Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien

Tôi tỉnh dậy vì quá nóng.

Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Thẩm Thượng, vòng tay vòng chân tôi còn quấn quanh người hắn.

Ngủ mà mày vẫn nhíu chặt lại, có phải đang gặp vấn đề gì khó giải quyết không?

Tay Thẩm Thượng vòng qua eo tôi, tôi cẩn thận rút lui khỏi cánh tay hắn.

Vừa quay người lấy điện thoại xem giờ thì bị ôm từ phía sau.

Thẩm Thượng vòng qua eo tôi, tựa đầu vào vai, giọng khàn khàn nói, “Tỉnh rồi?”

“Ừ, cậu không đi làm à?”

“Nghỉ một ngày. Vẫn còn sớm mà, ngủ thêm tí nữa đi.”

Tôi không nói gì cũng không cử động, yên lặng để Thẩm Thượng ôm.

Tôi nghĩ, có lẽ giữa hai người chúng tôi cũng không phải không có tình cảm.

Từ sau lần về nhà họ Thẩm trước, mối quan hệ của tôi và Thẩm Thượng dường như đã có những thay đổi nho nhỏ.

Lúc không có việc gì, hắn sẽ gọi điện nói này nói kia với tôi, cũng sẽ không quá tập trung vào công việc, thỉnh thoảng sẽ hẹn tôi ra ngoài xem phim.

Tôi hỏi Hoắc Đồng xem Thẩm Thượng có ý gì.

Hoắc Đồng khó chịu lấy tay chọc trán tôi, “Sao Thẩm Thượng lại dính vào cái đồ đầu gỗ như cậu nhỉ?”

Tôi tủi thân!

Hoắc Đồng giơ ngón tay lên, nhỏ giọng hỏi, “Cái ý tưởng lần trước tớ đưa ra, cậu chuẩn bị thế nào rồi?”

Hoắc Đồng thấy tôi không nói gì cũng biết là tôi sợ hãi, kéo tôi đến trước gương nói, “Vu Tư Ninh, cậu sợ cái gì? Khuôn mặt này, vóc dáng này, đến tớ là phụ nữ còn mê, huống chi là Thẩm Thượng. Chị em, cứ làm đi, thể nào cũng thành công!”

Tôi nắm chặt hai tay tự cổ vũ mình.

Hoắc Đồng nói đúng, tôi sợ cái gì, người không được có khi là Thẩm Thượng thì sao.

Quyết định xong, tôi nhanh chóng về nhà chuẩn bị.

Mấy cái việc nấu ăn không phù hợp với tôi, nên tôi bỏ qua bước này.

Uống rượu dễ gây rắc rối, cũng bỏ qua luôn.

Cuối cùng tôi nhận ra, những thứ tôi có thể làm đều bị gạt bỏ.

7.

Tôi đợi Thẩm Thượng tan làm, đợi từ sáng đến tối, từ sofa vào giường, cuối cùng buồn ngủ quá không chịu được liền ngủ luôn.

Khi tôi đang ngủ ngon lành chợt cảm thấy có ai đó nhấc chăn của mình lên.

Thằng nhãi con nào vậy???

Tôi mở mắt ra liền thành Thẩm Thượng lúng túng ôm một góc chăn bên giường tôi, ngồi không xong mà đứng cũng không được.

Thẩm Thượng vừa tắm xong, nước trên tóc còn đang nhỏ giọt, trên người còn thoang thoảng mùi sữa tắm của tôi.

Không biết là bị Thẩm Thượng mê hoặc hay bị lời của Hoắc Đồng thôi thúc, tôi nhích ra một góc cho Thẩm Thượng, “Chồng ơi, anh về rồi.”

Thẩm Thượng nghe tôi gọi, ngơ ngác nhìn tôi một lát, lắp bắp hỏi, “Em gọi anh?”

Tôi vỗ nhẹ vào chỗ trống rồi nói, “Không thì gọi ai?”

Trong mắt Thẩm Thượng hiện lên tia ngạc nhiên, hắn trèo lên giường ôm tôi vào lòng, vì tôi buồn ngủ quá, chứ nếu không tôi đã bảo hắn bỏ tay ra, eo bị ôm sắp gãy đến nơi rồi.

Tôi dậy sớm làm bữa sáng cho Thẩm Thượng.

Thức ăn tôi không biết làm chứ cháo là đỉnh của chóp.

Thẩm Thượng rửa mặt xong là tôi cũng nấu xong cháo, “Dậy rồi à? Ăn sáng thôi.”

Thẩm Thượng đi đến, kéo tôi lại hôn một cái vào má, “Cảm ơn.”

Không biết Thẩm Thượng có quen với sự thân mật đột ngột này của hai đứa không, chứ tôi thì sao cũng được, vừa mong chờ vừa tận hưởng.

Tôi đã tưởng tượng ra nhiều cách, nhưng cuối cùng lại chọn cách trực tiếp nhất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/toi-lien-hon-voi-doi-thu-song-con/chap-3.html.]

Tôi xòe tay ra cho Thẩm Thượng xem, “Chồng ơi, hết tiền rồi, cho em một ít đi?”

Thẩm Thượng nhìn tôi, xoay người vào phòng.

Ủa, sao vậy, giận à? Sao tự nhiên lại giận rồi?

Mà giận đến đâu thì cũng phải ăn hết cháo đã chứ.

“Cho em.” Lúc Thẩm Thượng quay lại còn cầm theo một tấm thẻ, hắn đặt vào tay tôi, sau đó tiếp tục ăn cháo.

Trông thẻ này cứ quen quen, hình như bố tôi cũng đưa cho mẹ tôi một tấm, còn nói là thẻ không hạn mức.

Tôi cầm thẻ, không chắc chắn hỏi: “Cho em hả?”

Thẩm Thượng gật đầu.

Tôi lắc lắc tay, nhịn xúc động muốn hôn thẻ đen xuống, hôn Thẩm Thượng một cái trước, “Thẩm Thượng, anh tốt quá, yêu chít mấy thôi.”

Mặc dù kế hoạch bị hủy bỏ, nhưng mục đích không chệch hướng.

8.

Tôi gọi Hoắc Đồng đi mua sắm.

Hoắc Đồng vừa nhìn mặt tôi liền nói, “Chị em ra trận khá ổn nhỉ.”

Tôi sờ mặt, rõ đến vậy à? Nhìn mặt cái đã nhận ra rồi sao?

Hoắc Đồng bị hành động của tôi làm cho cạn lời, “Thôi được rồi, đừng sờ nữa. Nhìn mặt không nhận ra được đâu, do cậu tìm tớ đi mua sắm nên tớ mới nói thế thôi.”

Ra ngoài mua sắm chính là để g.i.ế.c thời gian, tôi và Hoắc Đồng ngẫu nhiên vào một cửa hàng.

Nhân viên bán hàng nhìn thấy tôi và Hoắc Đồng liền đi tới: “Bà Thẩm, cô Hoắc, hai người đang tìm gì ạ?”

Tôi nhận ra đây chính là cửa hàng tôi ghi nợ lần trước, “Khoản lần trước thanh toán chưa?”

“Ông Thẩm thanh toán rồi ạ.”

Hoắc Đồng không biết chuyện này, quay đầu nhìn tôi như muốn hỏi là tiền gì.

Tôi thì thầm với Hoắc Đồng: “Lần trước tới nhà họ Thẩm ăn tối, tớ dùng tên của Thẩm Thượng đến đây mua đồ rồi ghi nợ.”

Hoắc Đồng im lặng, sau đó giơ ngón cái lên với tôi, “Cậu giỏi, đỉnh thật đó! Ngoài Thẩm Thượng ra thì làm gì có ai chịu nổi cậu.”

“Việc này sao có thể trách tớ được, nếu không phải do ổng thì tớ đâu bị khóa thẻ, không bị khóa thẻ thì tớ cũng đâu cần ghi nợ. Suy cho cùng thì vấn đề vẫn từ Thẩm Thượng mà ra.”

Tôi và Hoắc Đồng vừa ra ngoài vừa nói chuyện, đột nhiên bị thu hút bởi một giọng nói sắc bén.

“Sao tôi không được ghi nợ?”

Nhân viên bán hàng nói: “Thưa cô, tiệm chúng tôi không có chuyện ghi nợ, nếu như cô không trả tiền thì không được mang sản phẩm đi ạ.”

Tính nhiều chuyện của tôi nổi lên, kéo Hoắc Đồng đứng lại, chuẩn bị hóng chuyện.

“Cái gì? Cô đang đùa tôi à? Cô có biết tôi là ai không? Có biết anh họ tôi là ai không?”

Nhân viên bán hàng có chút bất đắc dĩ, có lẽ là vì chưa từng gặp kiểu người như này, “Thưa cô, cho dù cô là ai, tiệm chúng tôi cũng không cho ghi nợ ạ.”

“Anh họ tôi chính là Thẩm Thượng. Một cái túi thôi mà, tôi cũng không thiếu tiền một cái túi.”

Thẩm Thượng? Anh họ?

Hoắc Đồng nhìn tôi, “Thẩm Thượng có em họ à?”

Tôi lắc đầu, tôi quen Thẩm Thượng bao lâu nay, có bao giờ nghe thấy hắn có một cô em gái đâu.

“Xin lỗi, thưa cô.”

Tôi lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Thẩm Thượng.

[Sao em không biết anh có một cô em họ?]

Ù ù – điện thoại rung lên.

[Anh cũng không biết luôn.]

[Có một cô gái nói là em họ của anh, ở trong trung tâm thương mại mua túi ghi nợ dưới tên anh nè.]

Tôi đang xem kịch hay thì bị gọi tên.

Một nhân viên cửa hàng chạy đến, bất đắc dĩ nói: “Bà Thẩm, có thể làm phiền ngài một lúc  không ạ. Tiệm chúng tôi có một quý cô tự xưng là em gái của ngài Thẩm, muốn ghi nợ dưới danh nghĩa nhà họ Thẩm, ngài xem có quen biết cô gái này không ạ.”

Tôi???

Tôi vội xua tay tỏ ý không quen biết, nhưng còn chưa kịp nói đã bị Hoắc Đồng chen vào, “Ừ, để chúng tôi xem sao.”

Xem cái gì mà xem? Thẩm Thượng còn không biết mình có một cô em họ, làm sao tôi biết được?

Thôi thì đành vậy, biết thế đã không đứng lại hóng chuyện.

[Ông Thẩm, qua xem cô em họ của anh đi. Em bị người ta gọi qua rồi.”

[???? Anh đến ngay!]

Tôi cất điện thoại rồi đi theo nhân viên.

Loading...