Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TÔI NGHE THẤY TIẾNG LÒNG CỦA TRÚC MÃ - C11

Cập nhật lúc: 2024-07-29 21:46:05
Lượt xem: 10,988

24.

 

Trời vừa lờ mờ sáng, tôi cởi dây thừng cho Tống Trừng Miên.

 

Tôi ăn mặc chỉnh tề nhìn ánh mắt kinh ngạc của anh, giả vờ thờ ơ mở miệng: “Cậu đi đi.”

 

Tống Trừng Miên nửa ngồi dậy, chăn trên người chậm rãi rơi xuống, để lộ ra da thịt trắng lạnh.

 

“Cậu…có ý gì?”

 

Tôi dựa vào mép giường, tùy ý để gió thổi qua.

 

“Tôi nói cậu có thể rời đi.”

 

Tôi dừng lại và nói thêm: “Tất nhiên, nếu cậu muốn có thể gọi cảnh sát, tôi sẽ luôn ở đây, nếu muốn chúng ta làm bạn, cũng có thể.”

 

“Cậu tự do rồi, đi đi, tôi sẽ không ép buộc cậu nữa.”

 

Nói xong câu đó, tôi đứng dậy rời đi trước.

 

Không chú ý đến bất cứ hành vi và vẻ mặt nào của Tống Trừng Miên.

 

Đến tối khi trở về, Tống Trừng Miên đã rời đi.

 

Anh ấy mặc bộ quần áo tôi mua cho trước đó.

 

 

25.

 

Ngày hôm sau, tôi còn chưa tỉnh ngủ đã nhận được điện thoại của em họ Ngụy Kiến Sinh.

 

Nói với tôi nó đã lên xe và đừng quên tới đón đúng giờ.

 

Tôi nhanh chóng thu dọn đồ đạc, sau đó đón xe tới nhà ga.

 

Mới hơn mười giờ, Ngụy Kiến Sinh đúng giờ từ trong nhà ga đi ra.

 

Vừa mới gặp đã ôm tôi thật chặt.

 

Tôi vỗ nhẹ lưng Ngụy Kiến Sinh, khen em ấy lại cao lên rồi.

 

Ngụy Kiến Sinh vẫn nói nhiều như hồi nhỏ, lải nhải không ngừng.

 

Cho đến khi taxi dừng lại trước cửa nhà tôi, tôi mới có cơ hội ngắt lời: “Em còn chưa quen, trước tiên ở tạm nhà chị được không?”

 

Ngụy Kiến Sinh không phàn nàn, vui vẻ đồng ý.

 

“Ga giường, chăn mền đều mới, ở đây muốn làm gì thì làm, nhưng không được hút thuốc và thức khuya, nếu không chị sẽ nói cho mẹ em.”

 

Ngụy Kiến Sinh liên tục gật đầu, cam đoan sẽ không phạm sai lầm.

 

“Được rồi, tối nay muốn ăn cái gì, chị làm cho em.”

 

Ngụy Kiến Sinh cười đùa vỗ vai tôi: “Chị, không cần nấu cơm cho em, lần này em nấu cho chị ăn, chị cứ nói chị muốn ăn cái gì đi.”

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

 

Tôi nhíu mày, cẩn thận quan sát em họ đứng trước mặt tôi.

 

Lần đầu tiên tôi nhận ra rằng nó đã cao hơn tôi rất nhiều, không còn là đứa trẻ nghịch ngợm đi theo sau m.ô.n.g tôi nữa.

 

“Được, vậy nấu cho chị ăn đi, chị nếm thử tay nghề của em.”

 

“Chị cứ chờ xem!”

 

 

26.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/toi-nghe-thay-tieng-long-cua-truc-ma/c11.html.]

Sau khi gửi tin nhắn báo cho mẹ tôi biết đã đón được em họ, tôi lại trùm chăn ngủ say.

 

Khi mở mắt ra lần nữa thì trời đã tối, cửa phòng bị gõ vang, bên ngoài truyền đến tiếng của em họ gọi tôi ra ăn cơm.

 

Tôi ra ngoài, trên bàn ăn bày vài món ăn không tính mấy cầu kỳ.

 

Ngụy Kiến Sinh tựa hồ nhận ra sự nghi ngờ của tôi, nhanh chóng giải thích:

 

“Tuy rằng nhìn không đẹp mắt, nhưng em đảm bảo nó rất ngon.”

 

Tôi cẩn thận thử một miếng nhỏ, khi ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt mong đợi của Ngụy Kiến Sinh.

 

Tôi cố tình nhíu mày, làm cho vẻ mặt cu cậu trở nên thấp thỏm rồi mới chậm rãi mở miệng:

“Không tệ, chị thích.”

 

Ngụy Kiến Sinh thở ra một hơi, nhanh chóng bảo tôi mau nếm thử những món khác.

 

Đúng lúc này có người gõ cửa, một cái rồi lại một cái, như đang thúc giục cái gì đó.

 

Ngụy Kiến Sinh đứng dậy, ý bảo mình đi xem.

 

Sau đó, giọng nói của Tống Trừng Miên truyền vào tai tôi.

 

“Cậu…cậu…cậu là ai, Thẩm Hinh đâu?”

 

Giọng nói của Ngụy Kiến Sinh rất nhanh vang lên: “Tôi còn chưa hỏi anh là ai, có chuyện gì sao?”

 

Tôi thở dài một hơi, chậm rãi đứng dậy đi tới:

“Kiến Sinh, ăn cơm trước đi.”

 

Ngụy Kiến Sinh quét mắt nhìn tôi và Tống Trừng Miên, sau đó xoay người đi vào.

 

Tôi ngẩng đầu nhìn người trước mặt: “Sao cậu lại tới đây, có chuyện gì sao?”

 

“Cậu ta là ai?”

 

Tống Trừng Miên truy hỏi.

 

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy trên mặt anh có cảm xúc có thể nói là tức giận.

 

Tôi nhún vai, giọng bình thản: “Chuyện này liên quan gì tới cậu?”

 

Tống Trừng Miên trong nháy mắt trở nên chán nản, trầm mặc hai giây rồi lại nói: 

 

“Tôi…tôi hình như đánh rơi cái gì đó…ở chỗ cậu, tôi tới tìm.”

 

“Được rồi.”

 

Tôi mở cửa, để anh ấy vào tìm.

 

Tống Trừng Miên đi vào phòng ngủ, còn tôi ở phòng khách ăn cơm.

 

Qua hơn mười phút, anh bước ra, sắc mặt so với lúc tới có chút tái nhợt.

 

“Cậu tìm được đồ chưa?”

 

Tôi hỏi.

 

Tống Trừng Miên lắc đầu, nhìn chằm chằm vào bàn ăn.

 

Lúc này, Ngụy Kiến Sinh vỗ đầu, nhiệt tình nói: “Ồ, nếu là bạn của Hinh Hinh thì cũng là bạn của tôi, chắc anh vẫn chưa ăn cơm, tới đây cùng nhau ăn đi.” 

 

Tống Trừng Miên siết chặt ngón tay, giọng nói như bị nghẹn phát ra khỏi cổ họng:

 

“Không cần, tôi không đói bụng.”

 

 

Loading...