TÔI SẮP ĐI TU` - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-08-26 09:18:57
Lượt xem: 247
3.
Phương Tiêu là quan tâm nên bị loạn.
Thật ra chỉ cần anh bình tĩnh lại sẽ thấy lời tôi nói không có logic, có trăm ngàn chỗ hở.
Nhưng cũng không trách người ta sẽ tin, chủ yếu vì trước kia tôi là khách quen của đồn cảnh sát.
Tôi là một người bộp chộp với lòng chính nghĩa level max, năm lớp 3 tiểu học đã hăng hái làm việc nghĩa, gọi 110 bắt trộm; nghỉ hè năm lớp 7 tôi ra phố mua kem que, phát hiện trên lầu rơi xuống một tờ giấy.
Trên đó có một dòng chữ bằng m.á.u — cứu tôi với!
Tôi giả làm shipper đưa đồ nhầm nhà, tìm ra số nhà, thành công báo cảnh hốt ổ bán hàng đa cấp.
Gần thi đại học, trên xe đi học thêm tôi còn bắt được tên biến thái chụp trộm dưới váy các cô gái.
Mẹ tôi lúc nào cũng than thở, bảo tôi giống hệt tính ông bố đã ch.êc của tôi, thấy chuyện bất công là phải rút đao tương trợ.
Nhà máy bà đi làm ở tít ngoại thành, có mấy lần toàn là Phương Tiêu đến đồn cảnh sát đón tôi.
Phương Tiêu và tôi chẳng có nét nào giống nhau, trông lại trẻ măng, muốn đóng giả phụ huynh thì hơi khó, chú cảnh sát đánh giá chàng thanh niên từ đầu xuống chân: “Chú của cháu à, chú ruột à?”
“Vâng, vâng, con của ông ngoại cháu với vợ tập ba đấy ạ.”
Tôi bịa chuyện nên hơi cuống.
“À ờm, đàn ông bảy mươi tuổi cũng vẫn sinh con được mà, cho nên tuổi chú nhỏ của cháu kém mẹ cháu khá nhiều ạ.”
Chú cảnh sát bật cười.
Phương Tiêu một tay cắm túi, anh liếc tôi một cái, đuôi lông mày khẽ nhướng lên, trông như cười như không, nhưng không vạch trần.
Trách ai được, có trách thì trách anh dậy thì quá thành công.
Mới cấp ba đã 1m83!
Rõ ràng là cùng lứa với tôi, chỉ cần không mặc đồng phục trường thì trông chả khác gì phụ huynh của tôi cả.
Lúc tiễn tôi về, chú cảnh sát phê bình Phương Tiêu: “Cậu làm cha chú thì phải dạy bảo cháu nó cẩn thận, cô bé rất dũng cảm, nhưng còn nhỏ, lỡ có chuyện gì thì sao? Còn cháu gái, lần sau có thể chụp ảnh đối tượng nghi ngờ trước, chờ tới trạm kế thì tìm bọn chú.”
Tôi sợ bị lộ, tay níu lấy góc áo sơ mi của Phương Tiêu.
Hành động này được lòng anh, Phương Tiêu ra vẻ tự nhiên tiếp thu lời dạy.
“Vâng, do tôi không dạy tốt, tôi sẽ tự kiểm điểm.”
Trên đường về, anh lạnh lùng răn tôi.
“Tự mình không biết bản thân được mấy cân mấy lượng à? Sắp thi đại học rồi, may lần này em gặp phải một đứa vô dụng, lỡ gặp phải đứa biến thái nào giấu d.a.o trên người thì sao? Em còn muốn thi đại học không hả?”
Kỳ thật tôi cũng hơi sợ, lòng bàn tay toát mồ hôi, nhưng vẫn cứng miệng: “Sợ khỉ gì, trên xe có bao nhiêu người đang nhìn cơ mà.”
Anh tức đến độ lấy ngón tay dí vào đầu tôi: “Người nào mà chẳng ích kỷ, gặp nguy hiểm thì phản ứng đầu tiên là chạy trốn, không thì khi ấy—”
Máu nóng anh bốc lên đầu nên cũng quá lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/toi-sap-di-tu/chuong-2.html.]
Nhưng anh lập tức dừng lại, quay đi chỗ khác với chút xấu hổ.
Tôi biết anh muốn nói gì.
—-Anh muốn nói, không thì khi ấy bố em xảy chuyện, sao không có ai chịu xuống cứu ông ấy.
4.
Bố tôi là cảnh sát, biệt hiệu Đường La Oa.
Bởi vì ông có cái giọng to như tiếng cồng và một lòng nhiệt huyết không thể ngồi yên một chỗ, người ta nói tính cách quyết định vận mệnh đúng là cấm có sai, trên đường về nhà ngày quốc tế thiếu nhi, ông gặp một đôi trẻ nhảy sông vì tình.
Mới đầu ông cứu được một người, lúc cứu người thứ hai thì chân bị chuột rút, lúc đó trên bờ tụ tập không ít người, nhưng không ai dám xuống nước cứu ông.
Lời của Phương Tiêu chọc vào chỗ đau của tôi, tôi bướng bỉnh quay ra cửa sổ xe nhìn dòng người qua lại.
Dòng xe cộ chạy qua chạy lại, lướt qua như một dòng sông, dù ngày hay đêm cũng không bao giờ ngừng, một người thường như tôi chỉ nhỏ bé như phù du trong đó.
Tính Phương Tiêu cũng ngang, là kiểu không nói được những lời nhỏ nhẹ, lúc xe dừng chờ đèn đỏ, anh cứ bắt tôi tựa đầu vào vai anh.
“Còn mấy trạm nữa, ngủ đi.”
Ít nhiều anh cũng có ý làm hòa, tôi bị động tác đột ngột của anh làm giật nảy, nhưng tôi không muốn ngủ, tôi tỏ vẻ muốn dựa vào cửa sổ.
“Vai anh cứng quá, còn chẳng thoải mái bằng.”
Hai đứa bọn tôi cùng năm nhưng khác tháng, anh sinh tháng hai cho nên học sớm hơn tôi một năm.
Lúc tôi lớp mười hai thì anh đã học năm nhất học viện y học, lúc tới đồn cảnh sát anh chỉ mặc áo sơ mi trắng đơn giản, tư thế nhàn nhã bình tĩnh làm anh càng có vẻ trưởng thành, không giống như người cùng thế giới với tôi.
“Này, đại học chơi vui không?” Đầu tựa vào kính cửa sổ cũng hơi đau đau, tôi rầu rĩ hỏi anh.
Chắc chắn là vui rồi, tôi @ anh trong nhóm mấy lần, anh đều hiếm khi trả lời.
Tôi nghe anh khẽ thở dài: “Có gì vui đâu, sinh viên ngành y phải đọc nhiều sách lắm.”
Tôi ờ một tiếng, vô cớ hả hê khi anh xui xẻo, cũng có chút vui vẻ.
Hóa ra là anh bận đọc sách mới không trả lời tôi: “Hóa ra học sinh xuất sắc như anh cũng phải cố gắng ha.”
Phương Tiêu cảm thấy câu hỏi của tôi ngu ngơ đến buồn cười, mắt anh ánh lên ý cười: “Ngốc à, ai không cần cố gắng, chỉ khác nhau ở chỗ thể hiện trước mặt hay sau lưng người khác thôi.”
Tôi quyết định quan tâm anh: “Vậy anh cẩn thận đi, đừng để hói đầu sớm.”
“Cảm ơn lời hay của em, được rồi, đừng lộn xộn nữa, còn năm trạm đấy, ngủ tí đi.”
Tôi nói tôi không buồn ngủ.
Phương Tiêu cong cong khóe môi: “Hôm nay đề ôn tập của em còn chưa làm xong, anh cho em nghỉ bây giờ để lát còn tỉnh táo mà làm.”
Tôi có dự cảm không tốt tí nào: “Bao nhiêu đề thế?”
“Không nhiều, hai đề đã thi các năm trước và một quyển bộ đề câu hỏi điển hình.”
“....”