TÔI SẮP ĐI TU` - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-08-26 09:19:39
Lượt xem: 121
9.
Biểu cảm của Phương Tiêu bỗng trở nên quai quái.
Tôi đoán anh bắt đầu nghiến răng rồi.
Anh trừng mắt với tôi, bứt rứt như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, sau đó anh quay mặt đi: “Phải đó, nhưng anh thấy em còn vui hơn.”
Tôi sờ mặt, thầm nghĩ có rõ đến vậy sao?
Tôi không rõ tình cảm của mình với Phương Tiêu là gì.
Một mặt, tôi thấy mình không thể thích bị ngược như thế được, anh đã ngược đãi tôi bao nhiêu năm cơ mà?
Có lúc, tôi trông anh còn đáng sợ hơn giáo viên chủ nhiệm.
Để nghiệm chứng, tôi mới cắn răng, dứt khoát đồng ý sự theo đuổi của Thiệu Văn, tôi nói thử xem, kỳ hạn ba ngày.
Ai biết được anh ta là một thằng đểu.
Ngày đầu hẹn hò, Thiệu Văn sờ tay tôi, khắp người tôi nổi da gà, vô thức đá anh ta một cái.
Ngày thứ hai, Thiệu Văn muốn lừa tôi đi khách sạn, bị tôi nói toạc ra và đề nghị chia tay.
Ngày thứ ba, anh ta block tôi, tôi lại mong thế quá, còn muốn khua chiêng gõ trống ăn mừng cơ!
Sự thật chứng minh, tôi không tách khỏi Phương Tiêu được, hai chúng tôi trên tình bạn, nhưng dưới tình yêu.
Nhưng đây chỉ là suy nghĩ của mình tôi, còn anh, anh có thích tôi không?
Tôi có uống chút bia, có lẽ có cồn thêm can đảm, mà cũng có thể là trong đêm yên tĩnh, lòng gan dạ của con người sẽ lớn khác thường.
Lúc sắp tới cổng ký túc xá nữ, tôi bất ngờ nắm tay Phương Tiêu.
Tôi là người chủ động, nhưng lúc thực sự nắm lấy, não tôi lại trống rỗng, chỉ có một thanh âm không ngừng nhắc nhở chính mình.
Mày xong rồi.
Mày động lòng thật rồi, đời này mày không thể thoát khỏi ma trảo của giáo viên chủ nhiệm đâu!
Tôi hoàn toàn không dám nhìn biểu cảm của Phương Tiêu, ù té chạy, còn không thèm đi thang máy mà chạy thẳng lên tầng 9 luôn.
Tim đập như sắp bật ra khỏi lồng ngực, tôi ngất ngây quay về phòng, đám bạn cùng phòng lập tức liếc mắt ra hiệu.
Tôi nhìn chẳng hiểu gì.
Phòng trưởng kéo tôi ra ban công, nhân lúc phơi quần áo lén bàn với tôi: “Dương Vi Vi biết cậu với Phương Tiêu đi ăn bữa khuya, đang giận lắm đấy.”
Hở? Đầu óc tôi đặc quánh như hồ dán, đúng lúc ấy Dương Vi Vi tắm xong đi ra, hai chúng tôi nhìn nhau, sau đó cô nàng cáu kỉnh nói thẳng vào vấn đề: “Có người thấy cậu với Phương Tiêu đi với nhau.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/toi-sap-di-tu/chuong-5.html.]
Tôi phát hiện cô nàng đang giận, nhưng vẫn bình tĩnh gật đầu: “Ừm, đi ăn ở phố ẩm thực.”
Dương Vi Vi hếch cằm, giọng the thé: “Tớ đang theo đuổi anh ấy, cậu không biết hả? Cậu nên tránh đi chứ hả?”
Hơi ấm lúc nắm tay anh dường như vẫn còn vương vấn ở lòng bàn tay, tôi siết tay thành quyền, không hề sợ vẻ hùng hổ của cô nàng.
Tôi bật một câu: “Sao tớ phải tránh, tớ cũng theo đuổi anh ấy đấy, không được hả? Chỉ có cậu được đu bám, còn người khác ăn bữa cơm lại không được hả?”
Kỳ thật sau hôm đi ăn lần đầu, Phương Tiêu đã từ chối cô nàng rồi.
Nhưng cô nàng vẫn cố chấp, tiếp tục bám lấy anh, còn tự rêu rao ra ngoài rằng mình là bạn gái của Phương Tiêu.
Phương Tiêu nói, có lẽ Dương Vi Vi có cái tôi quá cao, không chịu thua mà thôi, qua một thời gian là hết.
Ai ngờ cô nàng còn trở nên tệ hơn, Phương Tiêu ở ký túc xá cho nghiên cứu sinh, bên đó không quản lý quá nghiêm, Dương Vi Vi vào đó lên thẳng phòng anh giặt đồ của anh.
Người ưa sạch sẽ như Phương Tiêu đùng đùng nổi giận.
Anh về phòng vứt hết toàn bộ quần áo đã giặt, cực kỳ nghiêm túc nói với Dương Vi Vi: “Cô Dương này, tôi không thích cô, chẳng liên quan đến người khác, sau này xin cô đừng tới tìm tôi nữa.”
Sau lần đó, Dương Vi Vi không đến nữa, tình bạn của bọn tôi cũng toang.
Hôm sau, tôi lo lắng đứng dưới ký túc xá học viện y học chờ Phương Tiêu.
Tối qua tôi sờ xong bỏ chạy, không dám nhìn mặt anh, anh cũng cực kỳ kiên nhẫn, cả ngày không thèm nhắn tin cho tôi.
Tôi mất kiên nhẫn trước, đến trưa giả vờ như không có việc gì nhắn cho anh: “Hình như tối qua em uống say rồi.”
Để thể hiện tôi chẳng có gì bận lòng, tôi còn gửi mấy cái ha ha ha.
Tầm chục phút sau, Phương Tiêu nhắn lại: “Dũng cảm lên, bỏ hình như đi.”
Ừm….tôi nắm di động suy nghĩ vẩn vơ, ý anh là gì, coi như không có gì hả?
Cũng phải, sờ một cái, tính là gì đâu?
Tôi nảy ra một suy nghĩ cực kỳ to gan, dù sao tôi cũng thuộc phái hành động, đã nghĩ là làm.
Tối đó tôi trang điểm đẹp đẽ, khí thế bừng bừng đứng dưới ký túc xá học viện y học.
Tôi không ngừng cổ vũ mình, cho đến khi Phương Tiêu quay về.
Bạn cùng phòng của anh oa một tiếng: “Đúng là chủ nợ ha, lại tới này!”
Phương Tiêu mắng một câu cút đi, sau đó quay lại, ánh mắt lại lần nữa đặt lên mặt tôi, nhàn nhã nở nụ cười.
“Cô gái lưu manh, hôm nay em lại định làm gì đây.”