Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TÔI SẮP ĐI TU` - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-08-26 09:20:36
Lượt xem: 121

12.

Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, tôi lại xui xẻo.

Sau khi Thiệu Văn biết tôi và Phương Tiêu thành đôi, cậu ta thẹn quá hóa giận, lên mạng viết một bài văn dài ngoằng, than thở bản thân bị gái hư cắm sừng, bắt cá hai tay.

Còn chụp trộm ảnh tôi đi ăn với Phương Tiêu.

Cậu ta còn nửa thật nửa giả đăng kèm rất nhiều hóa đơn, rồi cả ảnh chuyển khoản 520, tôi mở điện thoại lên, nhìn ảnh với bài viết xong giận đến choáng váng.

Mấy cô bạn cùng phòng đều lo lắng: “Làm sao đây, bây giờ trên mạng toàn mắng cậu thôi.”

Một nửa số hóa đơn là giả, mấy lần ăn uống đều AA, cậu ta không ăn miếng nào chắc?

Cậu ta có chuyển khoản nhưng tôi không nhận, đến hạn tự động chuyển trả.

Thằng cha này, tôi còn chưa làm gì cậu ta, cậu ta lại dám chiếm lý trước cơ à?

Nhưng anh hùng bàn phím trên mạng nhiều vô số, mặc kệ chuyện như thế nào, cứ mắng chửi trước.

Ảnh của tôi, tên của tôi bị bới ra, đi đường còn bị chỉ chỉ trỏ trỏ.

Kỳ lạ nhất là, trên trang của giáo viên còn có người nặc danh đăng một bài viết, người này dùng góc độ của người quan sát bóng gió tôi là đứa trà xanh phóng đãng.

Tôi kiểm tra địa chỉ IP của người nọ, lòng lạnh đi.

Đợi Dương Vi Vi tan học về, tôi khóa cửa phòng ký túc/

Thẳng thắn hỏi cô ta: “Bài viết trên trang giáo viên là cậu viết đúng không?”

IP, lại chính là IP của phòng ký túc xá bọn tôi.

Tôi không dám tin, chị em bạn bè ở chung mấy năm lại làm thế.

Mấy người khác trong phòng không dám thở mạnh, ai nấy đều dồn mắt nhìn cô ta.

Dương Vi Vi vén tóc một cách thờ ơ, nói đúng thế.

“Tôi chỉ nói thật thôi, có gì sai à?”

“Nhưng cậu tung tin bịa đặt.” Tôi tức đến run người.

Tình bạn mấy năm đại học, rốt cuộc phải ghét tôi đến thế nào mới làm được chuyện như thế?

“Tôi có nhắc tên cậu à? Đừng có nhận vơ vào mình thế.”

Dương Vi Vi cười lạnh: “Lúc trước Phương Tiêu từ chối tôi, cậu xem kịch chắc vui lắm nhỉ? Quay đầu một cái là cặp với anh ta ngay, suốt ngày giả vờ vô tội, cậu vô tội chỗ nào? Rốt cuộc ai mới hèn hạ đây?”

13.

Tôi chẳng muốn tranh cãi với cô ta, nhưng bài viết của Thiệu Văn còn nóng lên nhanh hơn tôi nghĩ, tôi chưa từng gặp tình cảnh này, có chút hoảng, còn lo chuyện này sẽ ảnh hưởng việc đi làm.

Phương Tiêu gọi điện muốn đưa đồ ăn cho tôi.

Tôi nói sao anh còn dám đến? Không sợ bị người ta bàn ra tán vào à?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/toi-sap-di-tu/chuong-7.html.]

Giọng Phương Tiêu lạnh lùng: “Đã là giả thì không thể thành thật, là thật thì không làm giả được, người khác muốn nói gì thì nói, anh không thẹn với lòng mình.”

Tâm trạng tôi sa sút không muốn ra ngoài, lên giường bọc chăn vùi đầu ngủ.

Phương Tiêu mua cháo niêu đưa đến, mấy hôm nay tinh thần tôi uể oải, tối cũng không ngon giấc, đầu tóc bù xù, xỏ dép lê đi xuống dưới, Phương Tiêu nhìn tôi một hồi lâu.

“Không ăn đồ mua về nữa, ra ngoài ăn, chẳng phải lần trước em nói muốn đi ăn quán nướng à.”

Tôi ngẩn ra: “Đồ ăn đã mua rồi, không cần phải đi nữa chứ.”

Phương Tiêu lại không đưa hộp đồ ăn cho tôi, bắt tôi đi lên thay đồ.

Không thể không nói, bắt buộc bản thân vực dậy tinh thần, ăn mặc tử tế ra quán ăn một bữa, tâm trạng cũng tốt lên nhiều.

Nhưng lúc có người nhìn tôi vẫn thấy hốt hoảng.

Những lời nhục mạ của anh hùng bàn phím như mũi kim, sẽ bất thình lình b.ắ.n tới từ trong không khí.

Phương Tiêu kêu tôi mạnh dạn ngẩng đầu: “Drama của minh tinh qua ba ngày người ta còn quên được, huống hồ là em.”

“Nhưng…có ảnh hưởng đến anh không?”

“Không, có gì mà ảnh hưởng, em nghĩ lãnh đạo trường bị ngốc hết hay sao.”

Hóa ra bình tĩnh cũng sẽ lây, anh bình thản như thế, lòng tôi cũng bình tĩnh lại, gọi đồ ăn xong, Phương Tiêu bảo tôi đưa tay ra: “Thấy em xui xẻo thế, anh cho em mượn ít may mắn này.”

Hả, mượn làm sao?

Tôi ngúng nguẩy: “Chả phải anh nói, học dốt mới cần may mắn, người có thực lực thì không cần à.”

“Có lẽ đến bệnh viện thực tập, nhìn thấy sinh tử, suy nghĩ cũng khác đi.” Phương Tiêu mở một cái hộp ra, bên trong có một chuỗi tràng hạt.

Hốc mắt của anh sâu hơn người Châu Á một chút, lúc ánh mắt dịu dàng nhìn người ta thì rất dễ có vẻ thâm tình.

“Mẹ anh đi chùa xin cho em đấy, mang nó lên, bình bình an an, tất cả sẽ thuận lợi.”

14.

Tôi không ngờ mấy ngày sau, dư luận đổi chiều.

Có truyền thông đi làm phỏng vấn, phóng viên hỏi thăm rất nhiều người, có giáo viên trong khoa, có dì quản lý ký túc, cùng rất nhiều bạn học.

Mọi người đều nhất trí nói rằng với IQ và tính cách của tôi, một con cá còn chẳng bắt được chứ nói gì đến hai.

Phóng viên thậm chí còn tìm được cô gái tôi từng giúp đỡ trên xe buýt trước hôm thi đại học.

Cô gái đó vừa khéo cũng là nghiên cứu sinh của đại học Z, cô ấy kể lại hành động hiệp nghĩa của tôi khi đó, còn đưa cả ảnh chúng tôi chụp ở đồn cảnh sát ra.

Cô ấy nói: “Trên xe lúc ấy, thật ra tôi có cảm thấy có người quấy rối, chụp trộm, nhưng tôi rất sợ.”

“Đầu óc tôi trống rỗng, không biết phải làm thế nào, là cô bé ấy giúp tôi, bắt tên đó đến đồn cảnh sát.”

“Cô bé ấy rất lương thiện và dũng cảm, hi vọng mọi người đừng chỉ tin lời nói phiến diện.”

Cuối cùng phóng viên lấy ra kết quả điều tra và giám định, chuyển khoản là giả, lịch sử thuê phòng cũng là giả.

 

Loading...